Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang nắm thật chặt viên minh châu tím ẩn chứa một luồng năng lượng thần bí sau đó ngẩng cao đầu mặt không biểu cảm đi ra khỏi sơn động.
Cổng sơn động không phải là nơi nàng đã tiến vào, bên ngoài chính là một sơn cốc. Dạ Dao Quang tiến về phía trước dọc theo sơn cốc, đi khoảng nửa canh giờ thì một chùm ánh sáng vàng hiện lên. Bỗng nhiên Kim Tử đụng vào ngực cô, đôi tay ôm lấy cổ cô, còn cả người quấn lấy người cô.
"Dao Dao! "
Dạ Dao Quang còn chưa kịp đẩy Kim Tử ra, Ôn Đình Trạm lại nhào tới. Cô ôm cậu thật chặt, cảm nhận được thân thể nhỏ bé của Ôn Đình Trạm hơi run rẩy. Dạ Dao Quang biết cậu đã từng gặp nhiều khủng hoảng và lo sợ cho nên không đành lòng đẩy cậu ra.
Cứ như vậy, người đắc ý như Kim Tử chợt đau khổ, suýt bị “đồng đội” của nó đè bẹp.
"A!"
Kim Tử dùng hết sức lực mới có thể đá văng Ôn Đình Trạm, sau đó thân thể động đậy nhanh nhẹn đứng trên vai Dạ Dao Quang
"Ta không sao, chúng ta trở về thôi." Dạ Dao Quang duỗi tay vội vàng đỡ Ôn Đình Trạm chưa kịp chuẩn bị đã bị Kim Tử đá văng ra ngoài, ánh mắt vô cùng ấm áp.
"Không sao là tốt rồi." Ôn Đình Trạm quay về thực tại.
Có trời mới biết lúc cậu tỉnh lại đau khổ và điên cuồng đến thế nào. Nếu không phải do Kim Tử báo cho cậu biết Dạ Dao Quang không sao đồng thời dẫn cậu đến gặp Dao Dao thì cậu không biết cậu sẽ trở nên như thế nào. Dao Dao không sao là tốt rồi, Dao Dao không sao thật là tốt.
"Dao Dao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hai người đi về phía lối đi cũ, Ôn Đình Trạm vừa đi vừa nói.
"Ta bị thứ này hút đi." Dạ Dao Quang đưa ra Tử Linh châu sau đó nói tất cả mọi chuyện xảy ra trong quan tài đá cho Ôn Đình Trạm, bao gồm chuyện nàng bị trúng lời nguyền. Nàng và Ôn Đình Trạm là người duy nhất có thể dựa vào nhau, nàng không muốn giấu giếm cậu bất cứ chuyện gì.
"Lời nguyền." Ôn Đình Trạm dừng lại. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cậu đầy mơ hồ, đôi mắt tràn ngập lo lắng.
"Đây là lời nguyền gì, có làm tổn thương nàng không?"
"Chàng yên tâm, chỉ cần muội không gặp Hàm Ưu thì lời nguyền này sẽ không làm thương tổn muội." Dạ Dao Quang an ủi Ôn Đình Trạm. 
"Hàm Ưu chính là tộc trưởng của đại gia tộc, không thể dễ dàng rời khỏi gia tộc để gia nhập thế tục, có thể cả đời này sẽ không gặp nàng ta."
"Nếu như cả đời không gặp được, lời nguyền sẽ không hiệu nghiệm phải không?” Ánh mắt Ôn Đình Trạm sáng ngời.
“Làm sao có thể có chuyện tốt như vậy?”
Nếu như cả đời không gặp được Hàm Ưu thì nhất định phải giải trừ lớp xiềng xích này trước khi đại thọ, nếu không sẽ gây họa cho con cháu.
“Nếu trước khi muội và Hàm Ưu gặp nhau, Hàm Ưu không còn tồn tại trên thế gian thì sao?” Ánh mắt Ôn Đình Trạm chùng xuống.
“Sao vậy, chàng muốn ám sát nàng ta à?”
Thấy vậy, Dạ Dao Quang không khỏi buồn cười nói:
“Nếu trước khi muội và Hàm Ưu gặp nhau, nàng ta không còn sống nữa thì lời nguyền này tự động bị phá hủy.”
Mặc dù Hàm Nhược đã từng trải qua sự tàn nhẫn như vậy nhưng bản tính nàng rất lương thiện. Chỉ là nàng chết quá thảm, linh hồn khó có thể an ổn, ảnh hưởng đến sự luân hồi chuyển thế của nàng nên mới có di nguyện như vậy. Một khi Hàm Ưu chết, muốn gỡ bỏ lời nguyền kia không phải là chuyện khó khăn với bản lĩnh của Hàm Nhược.
Bị người thân duy nhất đối xử tàn nhẫn, bị mẹ ruột một nhát chém đứt cổ, nàng không biến thành ác quỷ đã là chuyện hiếm gặp. Dựa vào năng lực và thân phận của Hàm Nhược, nếu biến thành ác quỷ hay yêu tà nhất định có thể tự tay báo thù nhưng nàng lại không làm vậy. Không phải nàng không thể mà nàng biết nếu nàng biến thành như vậy, nhất định sẽ tổn hại đến những người vô tội mới đạt được mục đich.
"Hàm Nhược là một nữ nhân tốt hiếm gặp."
Mặc dù Hàm Nhược nguyền rủa cô nhưng Dạ Dao Quang cũng không hận nổi nàng, ngược lại càng hối tiếc lẫn ngưỡng mộ nàng. Nếu hai người không gặp nhau trong tình huống như vậy thì cô và Hàm Nhược có thể trở thành chị em kết nghĩa, tỷ muội tình thâm.
Ôn Đình Trạm mím môi không nói gì mà ánh mắt sáng rực rỡ.
Hai người trầm mặc trở lại ngôi miếu đổ nát, Ngụy Lâm đang ngẩng đầu ngóng trông. Thấy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đều bình an vô sự trở về, hắn liền vui vẻ chào đón: “Dạ cô nương không sao là tốt rồi.”
Khi Tiết Đại đưa Ôn Đình Trạm trở về, lại biết Dạ Dao Quang rơi xuống vực đá, hắn cũng rất khó chịu. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm có cảm tình rất tốt với hắn, hơn nữa Dạ Dao Quang vì nhận lời nhờ vả của hắn mới gặp phải chuyện như vậy. Nếu Dạ Dao Quang gặp mệnh hệ gì, cả đời hắn khó mà an lòng.
"Khiến Ngụy công tử lo lắng rồi."
Ngụy Lâm thật lòng quan tâm, Dạ Dao Quang liếc mắt cũng biết được cho nên cô cười rất chân thành:
“Trời đã không còn sớm, hiện tại khởi hành chỉ sợ đi đường đêm. Chi bằng ở chỗ này lại một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta lại đi.”
"Ta đã cho người đi làm một vài món ăn thôn quê, hái chút rau dại. Gạo thì có sẵn, lập tức sai người nổi lửa nấu cơm, nghỉ chút xíu sẽ có cơm ăn. Dạ cô nương hôm nay đi cả ngày cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi một chút." Ngụy Lâm rất chu đáo nói.
"Vậy làm phiền Ngụy công tử rồi." Dạ Dao Quang cũng không chối từ, vào xe ngựa cùng Ôn Đình Trạm. Tối hôm qua nằm dưới đất trong miếu đổ nát, tối nay không mưa chắc chắn có thể ngủ trên xe ngựa.
Dạ Dao Quang gật đầu với Tang Ấu Ly, lập tức lên xe ngựa sau đó nằm trên xe. Cô nắm Tử Linh châu trong tay cẩn thận xem xét. Hạt châu này không lớn không nhỏ vừa đủ nắm trong lòng bàn tay, bên ngoài trong suốt như thủy tinh nhưng càng sâu bên trong càng đậm, chính giữa lại biến thành màu đen.
Tâm niệm vừa động, Dạ Dao Quang vận khí ngũ hành xúc phát Tử Linh châu. Cô thấy khí ngũ hành lượn lờ bao vây lấy Tử Linh châu. Nơi sâu thẳm màu tím đen của Tử Linh châu khuếch tán, sau đó toàn bộ hạt châu đều biến thành sắc tím thuần túy, một chùm ánh sáng màu tím từ Tử Linh châu bắn ra.
"A!" Kim Tử hưng phấn khua chân múa tay vui sướng, sau đó không ngừng ra dấu với Dạ Dao Quang.
“Tử Linh châu đứng đầu trong thất linh châu?” Dạ Dao Quang hiểu ý của Kim Tử liền nói...
“Ừ!” Sau đó Kim Tử lại nhanh chóng khoa tay múa chân với Dạ Dao Quang, kể về thất linh châu.
Đó chính là thần vật thượng cổ, vốn dĩ chỉ có Thủy Hỏa Phong Lôi Thổ ngũ linh châu, sau đó năm viên linh châu dung hợp lần đầu tạo ra Ưu Linh châu. Ưu Linh châu đứng hàng cuối cùng, vẫn bị Ngũ Linh châu áp chế. Sau đó ngũ linh châu dung hợp lần thứ hai sinh ra Tử Linh châu, cho đến nay chưa ai tìm ra toàn bộ năng lực thần bí của Tử Linh châu.
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, Tử Linh châu có thể kiểm soát ngũ linh tức Thủy Hỏa Phong Lôi Thổ, là bảo vật ước mơ của mọi người tu luyện. Họ đồn đại rằng: “Có được Tử Linh, rung chuyển thiên đình.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.