Chương trước
Chương sau
Ngũ tệ tam khuyết là hình phạt mà tất cả thầy tướng số phong thủy đều không thể tránh khỏi bởi vì bọn họ đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, cho dù cô là người tu luyện nhưng cũng không dám khẳng định là bản thân có thể né tránh được.
Ngũ tệ là năm điều tệ hại: Góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật.
Tam khuyết là ba điều thiếu thốn: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực.
Kiếp trước cô không thiếu bất cứ thứ gì, cứ tưởng rằng bản thân có thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhưng cuối cùng vẫn bị chết khi còn trẻ, cũng ứng nghiệm với tuổi thọ trong tam khuyết.
Không phải cô không tin nhưng có lẽ người thiếu niên bé nhỏ này từ rất lâu trước đây cũng đã biết rõ mọi chuyện nên luôn cố gắng nỗ lực để cô có thể né tránh ngũ tệ tam khuyết kia.
“Trạm ca, chàng không cần như vậy, muội nghĩ chàng cũng có cuộc sống của chàng…” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi, ánh mắt chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Cái gì gọi là cuộc sống của ta?” Ôn Đình Trạm hỏi lại: “Người sống trên đời không phải đều vì những thứ mình mong muốn, vì những điều mình quan tâm mà liều mạng hay sao? Thế gian này chỉ có một chuyện và một người có thể tác động tới ta, một chuyện chính là báo thù cho mẫu thân, một người chính là nàng, cho nên cho dù ta có ra sao ta cũng muốn cuộc sống của Dao Dao trôi qua thật tốt!”
“Ây da, Trạm ca, chàng tốt với muội như vậy thì để cho muội véo má chàng một chút đi!” Dạ Dao Quang cảm thấy không nên tiếp tục đề tài này nên duỗi tay ra, nhào về phía gương mặt non mềm của Ôn Đình Trạm xoa xoa nắn nắn.
Quả nhiên người đối mặt chuyện gì cũng luôn bình tĩnh tự nhiên như Ôn Đình Trạm cũng phải đỏ mặt, sau đó làm mặt uất ức nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang ra tay cũng không nặng, nhìn gương mặt sửng sốt của Ôn Đình Trạm hiện lên dấu đỏ hết sức buồn cười, Dạ Dao Quang không nhịn được cười ra thành tiếng. Ôn Đình Trạm đã sớm nhận ra da thịt của hắn thuộc dạng mẫn cảm, hơi chạm nhẹ vào cũng sẽ lưu lại dấu vết. Nhìn thấy Dạ Dao Quang đang cười đến mức không kìm chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Đình Trạm lại tỏ vẻ nghiêm túc.
“Không có đối xứng nha!” Dạ Dao Quang nói xong tay lại vươn đến xoa xoa nắn nắn lần nữa. Sau đó hai bên mặt của Ôn Đình Trạm đã hiện lên thêm hai dấu vết màu đỏ, trông vô cùng giống một chú mèo con xinh đẹp, Dạ Dao Quang càng nhìn càng thấy buồn cười.
Ôn Đình Trạm không có biểu cảm gì quay người mang theo bốn dấu đỏ bước đi.
Kim Tử cảm thấy Dạ Dao Quang làm vậy hơi quá đáng, dù sao cũng là bắt nạt đồng đội của nó.
Bởi vì ngày ngày nó cùng Ôn Đình Trạm luyện công, Kim Tử đã coi Ôn Đình Trạm thành đồng đội của nó nhưng ma nữ Dạ Dao Quang này quá cường đại nên nó chỉ ngửa cổ hừ nhẹ một tiếng biểu thị bản thân đang bất mãn, sau đó lập tức chạy đuổi theo an ủi đồng đội nó một chút.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Dạ Dao Quang, nụ cười trên mặt cô chậm rãi thu lại sau đó gối tay nằm trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy thấy mặt trời đã ngả về phía tây, Dạ Dao Quang rửa qua mặt một chút rồi đi ăn. Sau khi ăn cơm chiều xong Dạ Dao Quang cũng không muốn đi dạo tiêu hóa thức ăn nên chỉ yên lặng ngồi ở trong sân.
Không lâu sau cô nghe được tiếng bước chân của Ôn Đình Trạm tới gần, cô xoay người nhìn về phía cậu: “Sao vậy?”
“Trọng Nghiêu Phàm lại tới!” Sắc mặt Ôn Đình Trạm hơi nghiêm trọng: “Vẫn là đến tìm nàng.”
“Hắn đắc tội với chàng sao?” Nhìn sắc mặt khó chịu của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang đứng lên hỏi.
“Hắn mang hai nha hoàn đến đây.” Ôn Đình Trạm nói.
“Nha hoàn?” Hai lần trước mỗi lần nhìn thấy Trọng Nghiêu Phàm hắn đều dẫn theo quản gia, vậy mà lần này lại mang nha hoàn tới? Dạ Dao Quang cũng cảm thấy kì quái, có thể do cô không hiểu rõ Trọng Nghiêu Phàm lắm nên không nhận định được đây có phải là tác phong làm việc của hắn hay không...
“Nha hoàn thì có vấn đề sao?” Cô không đoán được, Ôn Đình Trạm lại càng không đoán được. Nhưng Ôn Đình Trạm chỉ ra hai nha hoàn này cũng có thể thấy Ôn Đình Trạm đã phát hiện được vấn đề.
“Một người trong đó nhan sắc phi phàm lại thuần khiết tự nhiên, vừa nhìn đã thấy không giống nha hoàn!” Ôn Đình Trạm nói.
“Chẳng lẽ Trọng gia này quá thừa tiền nên đều bồi dưỡng nha hoàn giống như bồi dưỡng đại tiểu thư sao?” Dạ Dao Quang vừa nói vừa cùng Ôn Đình Trạm đi đến chính viện.
“Nếu đã là thiếp thân nha hoàn thì dù sao cũng sẽ có khí chất của nha hoàn, khi nhìn về phía chủ tử nhất định sẽ có chút hèn mọn nhưng nha hoàn kia trong mắt chỉ có cảm kích và hâm mộ.” Ôn Đình Trạm đáp.
Dạ Dao Quang khẽ nhíu mày không nói gì, ánh mắt của tên nhóc này càng ngày càng tinh tế. Nếu đúng như Ôn Đình Trạm nói thì Trọng Nghiêu Phàm cũng không phải mang nha hoàn đến đây, mà là mang theo một mỹ nhân giả trang làm nha hoàn đến tìm nàng sao? Dạ Dao Quang chợt cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Lúc Dạ Dao Quang đi vào chính đường mới nhìn thấy rõ ràng nha hoàn mà Ôn Đình Trạm nói. Quả thật nha hoàn đứng sau lưng Trọng Nghiêu Phàm đều có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, cách ăn mặc giống hệt nhau, cách đi đứng hay khí chất trên người đều không giống người bình thường. Đó là một sự tự tin phát ra từ trong xương tủy giống như khí chất của các tiểu thư khuê các có học thức, có địa vị vậy, vô cùng tự tin...
Sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đi vào, Ngụy Lâm đưa mọi người lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm, Trọng Nghiêu Phàm và hai nha hoàn.
“Giờ Thìn ngày mai tại hạ sẽ trở về Ứng Thiên phủ nhưng có chuyện muốn nhờ nên đành nửa đêm tới đây quấy rầy, xin Dạ cô nương đừng trách!” Trọng Nghiêu Phàm khách khí nói.
Dạ Dao Quang cảm thấy có ánh mắt từ phía sau Trọng Nghiêu Phàm nhìn cô nhưng ánh mắt ấy chỉ dừng lại trên người cô vài giây nên cô cũng không muốn vạch trần: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Ấu Ly, vị này chính là Dạ cô nương.” Trọng Nghiêu Phàm nói với nha hoàn có khí chất xuất chúng kia, nha hoàn này nghe xong chậm rãi đi lên phía trước.
“Đây là Ấu Ly, cha nàng ấy họ Tang.”
“Dạ cô nương!” Tang Ấu Ly nhẹ nhàng hành lễ với Dạ Dao Quang. Trước đây Dạ Dao Quang đã được đại gia tộc của Liễu thị dạy cho lễ nghi tiểu thư khuê các nên Dạ Dao Quang chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra Tang Ấu Ly này nhất định là xuất thân từ thế gia có giáo dưỡng.
“Tang cô nương đa lễ rồi!” Dạ Dao Quang sau khi nhìn chính diện Tang Ấu Ly mới nhìn thấy trâm cài trên tóc nàng, đó là trâm cài có một đóa hoa nhỏ màu trắng, tượng trưng cho đại tang.
“Cha của Ấu Ly chính là quan phán xử Tang Chính ở Ứng Thiên phủ.” Trọng Nghiêu Phàm tiến lên thêm một bước giới thiệu:
“Cha nàng bị định tội chết, Ấu Ly bị liên lụy làm nô lệ, ta không đành lòng nên mua nàng tặng cho Dạ cô nương.”
“Cảm ơn ý tốt của Trọng công tử nhưng bên cạnh ta cũng không thiếu người, huống chi Trọng công tử cũng biết những người như ta nếu muốn có thêm ai bên cạnh đều phải tính toán bát tự trước, không bao giờ tùy tiện nhận thêm người.” Dạ Dao Quang không cần suy nghĩ liền từ chối.
“Dạ cô nương, coi như cô giúp ta chuyện này đi. Ta có thể cam đoan Ấu Ly ở lại bên người Dạ cô nương nhất định sẽ không mang đến phiền phức gì, khế ước của nàng ta cũng sẽ giao lại cho Dạ cô nương, tùy ý Dạ cô nương sai bảo!” Trọng Nghiêu Phàm lấy ra một cái hộp từ trong tay nha hoàn khác, sau khi mở hộp ra nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Dạ Dao Quang:
“Dạ cô nương, đây là một chút thành ý của ta.”
Dạ Dao Quang vốn định nói bất kể Trọng Nghiêu Phàm cho cô bao nhiêu tiền cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhưng khi cô nhìn lướt qua thấy trong hộp gấm là một chiếc sáo ngọc màu xanh được thiết kế vô cùng tinh xảo liền cảm thấy rung động. Dạ Dao Quang không có tế bào âm nhạc nên tất nhiên sẽ không bị một cây sáo ngọc bình thường hấp dẫn, chẳng qua cô phát hiện trên cây sáo này có sinh khí mạnh mẽ, hóa ra là một pháp khí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.