Chương trước
Chương sau
Gả về nhà chồng tuy dựa vào thủ đoạn như cá gặp nước, nhưng Sở Tam Nương vẫn canh cánh trong lòng những việc xảy ở nhà mẹ, lúc ả ta nghe được những kì tích của Dạ Dao Quang, liền cảm thấy việc xảy ra với nhà mình quả thật kì quặc. Sau khi tìm hiểu khắp nơi, cuối cùng cũng gặp được một đệ tử kì môn háo sắc, ả lợi dụng nhan sắc biết được phong thủy nhà mình bị người ta giở trò, liền đổ món nợ này lên đầu Dạ Dao Quang.
Lúc ả bất chấp mọi thứ bán rẻ thân thể mình, vị cao nhân đó cuối cùng cũng đồng ý giúp ả nghĩ cách báo thù diệt trừ Dạ Dao Quang, nhờ vài người nói ả biết dị tượng ở Đỗ Gia thôn, phỏng đoán có liên quan đến đại trạch của Dạ Dao Quang, bởi vì hắn căn bản không thể nào đến gần, vì vậy kiến nghị Sở Tam Nương mua chuộc những người họ hàng thân thích với Đỗ Gia thôn xúi giục người Đỗ Gia thôn tạ ơn thần thánh, đồng thời dạy họ cách làm sao thỉnh thần về.
Người đệ tử kì môn này trước nay giết người trong vô hình, hắn chỉ đơn giản nói ngọt ngào vài câu, còn Sở Tam Nương là người thực hiện tất cả, cho dù Dạ Dao Quang bởi vì thế mà chết, thì nghiệp chướng này hắn cũng không cần phải gánh chịu, hơn nữa hắn để mắt tới ngôi đại trạch của Dạ Dao Quang, chỉ cần Dạ Dao Quang chết, trận pháp cũng sẽ được hóa giải, bảo địa phong thủy ấy cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
“Người không phải đã nói Dạ Dao Quang sẽ không sống nổi đến tháng mười hai sao? Bây giờ đã sắp qua năm mới, tại sao nó vẫn còn sống?” Sở Tam Nương cực kì tức giận, ả đã hi sinh nhiều như vậy, không muốn phải tốn công vô ích.
“Cái này còn trách được ai?” Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, “Các ngươi không chịu nói sớm tiểu tử Ôn gia có mệnh cách cực quý? Nhận mệnh của trời được cát thần bảo vệ, nếu không phải như vậy thì con nha đầu đó sao có thể sống đến hôm nay?”    
“Ta làm sao biết tiểu tử Ôn gia đó có mệnh cách gì?” Sở Tam Nương phiền não trả lời, “Nghe nói Ôn gia mời một vị thần y về, tên đó sẽ không làm hỏng chuyện của chúng ta chứ?”
“Thần y?”  Giọng nam khinh khỉnh nói: “Phàm nhân thế tục có bản lĩnh cứu sống người chết cũng đừng mong có thể cứu được con nha đầu đó, cho dù có tên tiểu tử Ôn gia đó, thì mạng của nó cũng chỉ được hai ngày.”
“Thật sao?” Sở Tam Nương vui mừng hỏi.
“Ta gạt ai đi nữa cũng không thể gạt nàng, nàng là tâm can bảo bối của ta, nàng phải suy nghĩ kĩ xem làm sao cảm ơn ta nữa đó…”
Không lâu sau bên trong vang lên những âm thanh ô uế, mà Ôn Đình Trạm ở góc tường lần đầu tiên nghe thấy cả người tức giận đến run rẩy.
“Tức giận vì đám người xấu này thật không đáng.” Mạch Khâm lạnh nhạt nói: “Muốn lấy mạng bọn chúng, rất dễ dàng nhanh chóng.”
Ôn Đình Trạm nhìn ngón tay Mạch Khâm lờ mờ ánh sáng sao trời màu trắng, giống như mũi tên lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ, Ôn Đình Trạm đưa tay ngăn cản: “Những người này, giết thật quá dễ dàng cho bọn chúng, ngài có thể khiến bọn chúng không nghe thấy âm thanh bên ngoài viện được chứ?”
“Cậu muốn làm gì?” Mạch Khâm gật đầu rồi hỏi.
“Giết bọn chúng chỉ làm bẩn tay chúng ta, làm phiền ngài ngăn chặn bọn họ nghe được âm thanh bên ngoài.” Nói xong, Ôn Đình Trạm nhanh chóng biến mất khỏi viện.
Nửa năm nay chăm chỉ luyện tập võ công, thân thể Ôn Đình Trạm bây giờ cực kì nhanh nhẹn, rất mau chóng đã phán đoán vị trí tìm được thư phòng của Trần Phủ. Cậu nhảy thẳng lên cột nhà trước cửa thư phòng, cột nhà trơn truột nhưng cậu lại trèo lên như bay, vịn vào xà nhà đưa tay lấy xuống một cây đèn lồng chiếu sáng, sau đó cậu nhảy vào thư phòng từ cửa sổ, lấy ánh nến từ trong đèn lồng ra, đổ toàn bộ thư tịch trên kệ xuống chất thành đống dưới đất, cuối cùng ném ánh nến vào trong đống sách.
Lửa rất nhanh bốc cháy trên giấy, vì để bảo vệ thư tịch, thư phòng vẫn luôn để khô ráo, thời khắc này càng dễ bị đốt cháy, nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn, Ôn Đình Trạm kiếm một chỗ ẩn nấp dễ dàng chạy trốn, rất nhanh đã có người phát hiện ánh lửa, liền hét to làm tất cả mọi người tỉnh giấc, Mạch Khâm ở trong viện của Sở Tam Nương cũng nhìn thấy ánh lửa, nhíu mày không nói, lập tức đưa tay bắt quyết làm cách biệt viện này với thế giới bên ngoài.
Hạ nhân đều đem nước tới dập lửa, lúc này Ôn Đình Trạm dùng tốc độ quỷ dị nhảy qua trước mặt mọi người.
“Người nào đó!”
“Nhất định là tặc tử phóng hỏa, mau đi bắt hắn lại!”
Một đám người đuổi theo hướng Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm tất nhiên sẽ chạy về hướng viện Sở Tam Nương, vào lúc này phòng của Sở Tam Nương tràn đầy cảnh xuân, một đám người xông vào, hai người bọn họ đã bị Mạch Khâm giở trò nên vẫn đang làm vô cùng sung sướng, nhập tâm đến quên tất cả mọi người xung quanh, cơ bản không biết gì.
Trong viện Sở Tam Nương lúc này không có nha hoàn, đám người xông vào gây tiếng động lớn như vậy nhưng không một ai xuất hiện, không có động tĩnh gì, tất cả mọi người lập tức nghi ngờ, quản gia dẫn đầu đuổi tới đây còn lớn tiếng hô to mấy tiếng thiếu nãi nãi, cũng chẳng có phản ứng gì.
“Thiếu nãi nãi chẳng lẽ bị tặc tử bắt đi rồi?”
“Nha hoàn cận thân của thiếu nãi nãi đâu?”
“Có chuyện gì vậy?” Lúc này một thanh niên quần áo không chỉnh tề dẫn theo một nữ tử thanh tú đầu tóc rối tung vội vàng đuổi đến.
“Thiếu gia, lúc nãy thư phòng lão gia bốc cháy, chúng nô tài đuổi theo một người khả nghi, đến đây liền mất dấu, nha hoàn trong viện của thiếu nãi nãi một người cũng không thấy bóng, lão nô đã hô to mấy tiếng nhưng không thấy động tĩnh gì.”
“Còn đứng ngây ra đó, không mau vào xem thiếu nãi nãi có đó không!” Thanh niên gấp rút, hắn rất vừa lòng thê tử vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện này.
Có được sự cho phép của Trần thiếu gia, quản gia không do dự nữa, dẫn theo một đám người tông cửa xông vào.
“Mau, dùng lực, dùng lực đi a…”
Một đám người xông vào liền nghe thấy âm thanh không nên nghe.
Trần thiếu gia vừa bước vào sau mặt tức khắc xanh cả lên, đưa tay đẩy đám người tông ngã bức bình phong, thấy thê tử của mình cả người lõa thể ngồi dạng chân lắc lư trên người đàn ông xa lạ.
Tiếng động lớn như vậy làm hai người trên giường bừng tỉnh, Sở Tam Nương mặt mày trắng bệch, không đợi ả mở miệng nói, Trần thiếu gia đã bước lên trước hai mắt đỏ ngầu nắm lấy mái tóc ẩm ướt lôi ả xuống đất, táng một bạt tai dữ tợn nói: “Tiện phụ! Tiện phụ! Tiện phụ…”
Trần thiếu gia phát tiết từng bạt tai một, đến khi Sở Tam Nương hôn mê bất tỉnh, sau đó đem một bình hoa cổ dài bụng to từ phòng trong ra chuẩn bị đập về tên gian phụ ở trên giường, thì bị lão quản gia ở phía sau đánh ngất.
Tên nam nhân không biết làm sao bị cố định ở trên giường hai mắt muốn lồi ra ngoài, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đám người thô lỗ xông tới lôi hắn từ trên giường xuống, sau đó bị hai người đàn ông lực lưỡng kẹp chặt.
“Chúng ta đi thôi.” Xem đến đây, Ôn Đình Trạm không còn tâm trạng xem tiếp nữa.
“Cậu không sợ sau khi chúng ta đi, những người đó đối phó không nổi tên đó sao?” Mạch Khâm hỏi.
“Ngài sẽ cho hắn có cơ hội này sao?” Ôn Đình Trạm nhìn thấy người đàn ông bị cố định trên giường, cả gương mặt kìm nén đỏ hết lên cũng không động đậy được nửa phân, liền biết người này đã không thể phản kháng gì được.
Cậu không có nhiều thời gian hao phí ở chỗ này, xảy ra sự việc như vậy, Sở Tam Nương và người đàn ông đó chắc chắn không có kết cục tốt, nếu bọn họ đối phó Dao Dao của cậu, thì cũng nên giác ngộ thế nào là sống không bằng chết.
Cậu bây giờ chỉ muốn trở về bên cạnh Dao Dao, để khi cô tỉnh dậy người nhìn thấy đầu tiên là cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.