Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày thứ hai, Dạ Dao Quang dậy sớm tu luyện, lúc cô ngồi xếp bằng thì Kim Tử cũng học xếp bằng theo động tác của cô, chú khỉ với tứ chi thon dài lông vàng óng mở to đôi mắt màu vàng chớp chớp trông cứ như có thể hóa thành một con người thật sự.
“Ngươi cũng muốn tu luyện sao?” Dạ Dao Quang đưa tay nắm lấy chùm lông ở cằm của Kim Tử, dùng động tác như đang trêu chọc chú mèo nhỏ để trêu chọc nó.
“Ô ô ô...” Biểu hiện của Kim Tử trông như đang rất vui vẻ.
Dạ Dao Quang không hiểu tiếng thú nhưng không hiểu tại sao cô lại hiểu ngôn ngữ của Kim Tử, cô biết lúc này Kim Tử đang nói là nó đã quan sát Dạ Dao Quang tu luyện mấy lần rồi, mỗi lần khi khí ngũ hành lưu chuyển xung quanh cô thì nó cảm thấy rất thoải mái, nhưng nó lại không thể hấp thụ những luồng khí đó vào cơ thể. Mỗi lần như vậy nó đều cảm thấy rất đói, đều rất muốn ăn.
Dạ Dao Quang đưa tay xoa đầu Kim Tử nói: “Được thôi, ta sẽ dạy ngươi khẩu quyết tâm pháp.”
Thật ra Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy thú vị nên mới dạy Kim Tử khẩu quyết, không hề nghĩ là Kim Tử có thể dẫn khí nhập thể, quả thật Kim Tử cũng không thể nào có được trình độ đó. Cứ mỗi lần thấy Kim Tử dẫn xuất khí ngũ hành, nhưng khi dẫn nhập vào cơ thể lại tan biến trong phút chốc, Dạ Dao Quang cười đến đau cả bụng.
Kim Tử cảm thấy tôn nghiêm của một thần hầu bị Dạ Dao Quang chà đạp, liền cúi rập đầu rúc về một góc, quay lưng về phía Dạ Dao Quang, bày ra bộ dạng đang bị tổn thương.
Nhìn thấy thế, Dạ Dao Quang cũng không an ủi nó mà tiếp tục tu luyện, trong lúc dẫn khí ngũ hành liền cảm thấy khí ngũ hành xung quanh trở nên thuần khiết hơn rất nhiều, khi dẫn khí vào cơ thể liền cảm thấy toàn thân thư thái như được uống quỳnh tương ngọc lộ (1).
“Tiểu Kim Tử lại đây nào.” Dạ Dao Quang mở mắt lập tức gọi Kim Tử.
“Hừ!” Kim Tử kiêu ngạo hừ một tiếng.
Dạ Dao Quang híp mắt lại, sau đó rút ra một viên ngọc thủy tinh: “Ây da da, viên ngọc này vừa mát vừa lạnh chơi thiệt là vui quá đi, không biết là ai kia...”
Dạ Dao Quang ném viên ngọc thủy tinh đi, lời còn chưa nói hết, Kim Tử liền chạy vụt đi, viên ngọc không còn trong tay của Dạ Dao Quang nữa mà chuyển sang tay của Kim Tử đang ngồi bên cạnh. Kim Tử tò mò nhìn viên ngọc, đôi khi lại để viên ngọc ngay trước mắt muốn nhìn xuyên qua viên thủy tinh để thấy Dạ Dao Quang.
“Được rồi, vật này cho ngươi, ngươi hãy dẫn khí ngũ hành lại lần nữa cho ta xem.” Dạ Dao Quang nói.
“Hứ!” Kim Tử vừa nghe liền cảm thấy Dạ Dao Quang đang trêu chọc mình, lúc nãy vẫn còn chưa xem đủ trò hề của nó.
Dạ Dao Quang làm sao mà không hiểu tính xấu thích sĩ diện này của khỉ con, vì thế liền giải thích rằng: “Lúc nãy trong lúc hấp thụ khí ngũ hành, ta cảm thấy có nhiều khí ngũ hành không giống với những lúc bình thường còn sót lại, ta cảm thấy khí ngũ hành này thuần khiết hơn rất nhiều, bình thường ta cũng ở đây tu luyện nhưng lại chưa từng thấy hiện tượng kỳ lạ ấy, ta đoán là do khí ngũ hành của ngươi dẫn ra, vì vậy mới nhờ ngươi dẫn khí lại lần nữa xem sao.”
Kim Tử vừa nghe xong liền ném viêm thủy tinh trong tay sang một bên, hành động của Kim Tử khiến Dạ Dao Quang không kềm được giật giật khóe miệng, chợt nghĩ tới một câu chuyện vô cùng nổi tiếng “Hầu tử tẽ ngô” (2)
Kim Tử hất cằm tự đắc, bày ra bộ dạng kiêu ngạo bố thí cho Dạ Dao Quang sau đó dẫn khí lại lần nữa. Lần này, Dạ Dao Quang quan sát Kim Tử dẫn khí ngũ hành rất kỹ càng, những khí này trong mắt những người ngoại đạo là thứ nhìn không thấy, sờ không được, nhưng Dạ Dao Quang lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, khí cô tự dẫn ra có màu trắng nhạt như những sợi tơ, nếu không có đôi mắt tinh tường thì sẽ không thấy được. Nhưng khí Kim Tử dẫn ra không phải là màu trắng mà như một làn khói trắng, giống như có nhiều sợi tơ đan lại với nhau, rõ ràng dày đặc hơn Dạ Dao Quang gấp mấy lần.
Nhưng Kim Tử không thể dẫn khí vào cơ thể, Dạ Dao Quang vội hít vào, dẫn nhập ngũ hành do Kim Tử dẫn xuất vào cơ thể, cô cảm thấy rõ ràng có một luồng khí xông thẳng vào cơ thể, sau đó thuận theo kinh mạch chạy khắp toàn thân, Dạ Dao Quang cảm nhận được tiếng ầm ầm giòn dã, đó chính là tiếng kinh mạch toàn thân cô được đả thông, khiến cho sức mạnh của cô tăng lên rất nhiều.
Lúc này Dạ Dao Quang nhìn sang Kim Tử liền thấy ánh mắt của nó phát ra ánh sáng xanh, lông của Kim Tử lập tức dựng thẳng lên, sau đó cứ như muốn chạy trốn nhưng đã bị Dạ Dao Quang nhanh một bước nắm lấy đuôi, Kim Tử đáng thương xoay một vòng cũng không thể thoát được tay Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang liền xách đuôi của nó treo ngược lên lắc qua lắc lại nói: “Ngươi nói xem ngươi là giống loài gì vậy?”
“Ô ô ô!” Kim Tử tức giận khoa tay múa chân.
“Thần hầu, ta biết ngươi là thần hầu.” Đám người Mạch Khâm đã gọi ngươi như vậy mà! Dạ Dao Quang buông tay thả Kim Tử xuống, sau đó chậm rãi nói: “Trong trời đất này có ngũ tiên, đó là thiên-địa-thần-nhân-quỷ; có ngũ trùng, là luy-lân-mao-vũ-côn (3). Lại có tứ đại thần hầu không thuộc mười loài, phi (4) thiên phi địa phi thần phi nhân phi quỷ, cũng phi luy phi lân phi mao phi vũ phi côn. Thần hầu thứ nhất là Linh Minh Thạch Hầu, tinh thông biến hóa, hiểu biết thiên thời địa lợi, có khả năng di tinh hoán đẩu (5). Thần hầu thứ hai là Xích Khao Mã Hầu, thấu suốt âm dương, thông hiểu con người sự việc, thiện xuất nhập, tránh cái chết kéo dài sự sống. Thần hầu thứ ba là Thông Tí Viên Hầu, hái nhật nguyệt, thu gọn thiên sơn, biện giải cát hung thiện ác, trêu đùa càn khôn. Thần hầu thứ tư là Lục Nhĩ Di Hầu, chỉ nghe âm thanh là có thể biết được lý lẽ, biết được quá khứ tương lai, tinh tường vạn vật.”
Đây là một đoạn trích của một trong những kiệt tác nổi tiếng trong kiếp trước của Dạ Dao Quang, đó là một cuốn sách nói về một thần hầu phá đá mà ra đời, cũng chính là thần hầu thứ nhất Linh Minh Thạch Hầu, Dạ Dao Quang đảo đôi mắt tinh anh, nhìn tiểu Kim Tử: “Ngươi là loại nào? Nhìn hình dáng này của ngươi thì chả giống loại nào cả.”
Không ngờ Kim Tử vừa nghe xong những lời Dạ Dao Quang nói liền đắc ý giơ ngay hai ngón tay.
Dạ Dao Quang khó khăn lắm mới kiềm nén không cười phá lên, tuy là nói Linh Minh Thạch Hầu đầu tiên là bởi vì nhân vật chính của nguyên tác là Linh Minh Thạch Hầu, thật ra nếu muốn xếp hạng tứ đại thần hầu thì Linh Minh Thạch Hầu chỉ có thể xếp thứ hai, vị trí đầu bảng chính là Xích Khao Mã Hầu thấu suốt âm dương, thông hiểu con người sự việc, thiện xuất nhập, tránh cái chết kéo dài sự sống.
Cái gọi là thấu suốt âm dương, thông hiểu con người sự việc, thiện xuất nhập, tránh cái chết kéo dài sự sống ý chỉ thông hiểu khuynh hướng biến hóa của thiên địa vạn vật, hiểu rõ nhân tình thế thái, nắm rõ trạng thái biến hóa của cơ thể người, có thể ra vào âm dương hai giới, cho nên có thể tránh được cái chết và kéo dài sinh mệnh.
Dạ Dao Quang ôm bụng cười, chỉ lên trán của Kim Tử nói: “Ngươi khoác lác vừa thôi, người ta Linh Minh Thạch Hầu biết hàng yêu phục ma, đại náo thiên cung, ngươi còn mạnh hơn người ta nữa sao?”
“Hứ!” Kim Tử bị coi thường nên vô cùng căm phẫn, nhe răng trợn mắt nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang thấy thế liền không cười nữa, nói: “Ngươi đúng là hàng thiệt sao? Nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy giống lắm.”
“Hứ.”
Kim Tử bày ra bộ mặt không muốn nói nhiều nữa, làm cho Dạ Dao Quang dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, chúng ta cũng có duyên phận, cho dù ngươi là loại nào đi nữa ta cũng đều sẽ chăm sóc ngươi chu đáo.”
Sau đó Dạ Dao Quang nắm lấy chân của Kim Tử, đầu ngón tay điểm vào lòng bàn tay của nó, truyền khí ngũ hành lúc nãy vừa hấp thụ được vào trong cơ thể của Kim Tử, luồng khí này truyền vào cơ thể liền được giữ lại trong cơ thể Kim Tử, Dạ Dao Quang thấy vậy rất vui mừng, dù Kim Tử thuộc loài nào thì việc nó có thể dẫn xuất khí ngũ hành thuần khiết nhất vẫn là sự thật, bọn họ nên giúp đỡ lẫn nhau để hai bên cùng có lợi, Kim Tử dẫn xuất khí, Dạ Dao Quang nạp vào, sau đó lại truyền cho Kim Tử.
***
(1) Quỳnh tương ngọc lộ: Rượu ngon, mỹ tửu
(2) Tẽ ngô: Tách ngô.
Hầu tử tẽ ngô: Một trong những câu chuyện ngày xưa của Trung Quốc.
(3) Luy: Loài không có lông và mai, ví dụ như: giun, ếch…  (con người là loài vật cấp cao của hệ này)
Lân: Những loài có vảy ở dưới nước, rắn và những động vật có vảy, còn bao gồm những côn trùng có cánh (rồng là loài vật cấp cao của hệ này)
Mao: Chỉ những thú vật (kì lân là loài vật cấp cao của hệ này)
Vũ: Chỉ loài chim (phụng hoàng loài vật cấp cao của hệ này)
Côn: Chỉ những loài giáp xác và một số loài ở dưới nước, ví dụ như loài nhuyễn thể có vỏ cứng bên ngoài, cua, rùa… (linh quy loài vật cấp cao của hệ này).
(4) Phi: Không phải.
(5) Di tinh hoán đẩu: chỉ pháp thuật kì diệu, bản lĩnh cao cường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.