🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Ô ô.” Không ngờ là con khỉ đó.
Nhìn gần Dạ Dao Quang mới thấy rõ con khỉ này thật sự rất đẹp. Bộ lông toàn thân mượt mà bóng loáng, khuôn mặt cũng có màu vàng nhạt, đôi mắt cũng là màu vàng kim, chiếc đuôi còn dài hơn cơ thể nó, phía cuối đuôi là một nhúm lông màu trắng như tuyết, phần lông trước ngực vàng nhạt, những nơi khác vàng óng lấp lánh, tuyệt đối là loài cả hai kiếp Dạ Dao Quang chưa từng nhìn thấy cũng như chưa từng nghe nói đến.
“Được rồi, nhóc con, bây giờ ngươi đã an toàn rồi, mau đi tìm đồng loại của ngươi đi.” Dạ Dao Quang giơ tay sờ lông chú khỉ này, quả thật vừa bóng mượt vừa mềm mại.
Không ngờ con khỉ đột nhiên vươn hai cánh tay dài ôm chặt lấy cánh tay cô, còn dùng đôi mắt vàng kim của nó tỏ vẻ đáng thương nhìn Dạ Dao Quang, trông y như một cô vợ sắp bị bỏ rơi.
Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn trời: “Ngươi bám theo ta luôn rồi sao?”
Khỉ con dường như nghe hiểu những gì Dạ Dao Quang nói, một tay xấu hổ che mặt, tay còn lại vẫn ôm chặt cánh tay Dạ Dao Quang.
Cả hai kiếp, Dạ Dao Quang đều chưa từng nuôi thú cưng, vì nghề này rất chú trọng nhân quả báo ứng, động vật hoặc thực vật nuôi trong nhà nếu vì chăm sóc không chu đáo mà xảy ra sự cố ngoài ý muốn, đó cũng sẽ trở thành một phần nghiệp chướng, cản trở việc tu luyện của cô, do đó cô sẽ không nuôi vật sống.
Nhưng nhìn bộ mặt ăn vạ của nhóc khỉ này, Dạ Dao Quang lại nghĩ dù sao trong nhà người ít cũng buồn, hơn nữa chú khỉ này cũng có duyên với cô, cũng rất lanh lợi, chi bằng cứ nuôi nó vậy.
“Được rồi, ta nuôi ngươi.” Nghĩ thông suốt, Dạ Dao Quang giơ tay vỗ vỗ chú khỉ: “Sau này ngươi sẽ có tên là Kim Tử.”
Kim Tử cảm thấy rất vui, vì Dạ Dao Quang đồng ý cho nó theo. Nó nhảy lên vai Dạ Dao Quang, ôm lấy khuôn mặt của cô, thân mật cọ sát.
“Ngươi có bọ chét không vậy?” Dạ Dao Quang liếc nhìn Kim Tử với vẻ mặt chán ghét.
Kim Tử dường như nghe hiểu, sau đó lập tức lắc đầu, dùng tay liên tục múa may động tác múc nước dội vào mặt và cơ thể.
“Ý ngươi là, ngươi ngày nào cũng có tắm rửa đúng không?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
Kim Tử kích động gật đầu, chủ nhân của nó quả thật thông minh!
“Được rồi, vậy chúng ta về.” Dạ Dao Quang cầm tay chân Kim Tử kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, phát hiện người nó quả thật rất sạch sẽ, mới để mặc nó ngồi trên vai mình, sau đó dẫn Kim Tử trở về.
Lúc này trời đã sáng hẳn, đến khi Dạ Dao Quang về đến nơi, trong quán trọ đã có rất nhiều người rời khỏi. Lúc này quán trọ rất trống trải, vì chưa đến lúc khách mới đến, quán trọ chỉ còn lại chủ tớ Mạch Khâm và nhóm người của cô, cùng với chủ tớ Mục Tứ.
Lý quản sự đứng ở cổng chờ Dạ Dao Quang, vừa nhìn thấy con khỉ trên vai Dạ Dao Quang lập tức ánh lên một tia kinh ngạc, nhưng lại không nói gì: “Dạ cô nương, chúng ta khởi hành lúc nào?”
“Nửa canh giờ nữa, giúp ta chuẩn bị ít đồ ăn.” Dạ Dao Quang nói xong liền đi về hướng phòng mình, cô có một ít đồ đạc đơn giản để trong phòng.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chủ tớ Mục Tứ chắc hẳn đã thuê một căn phòng khác. Đồ đạc của cô không ai động đến, sau khi tắm rửa sơ, Dạ Dao Quang thay một bộ y phục, mang theo hành lý rời khỏi phòng.
“Cô nương, công tử nhà tại hạ muốn gặp cô nương, trực tiếp nói lời đa tạ...” Mục Tam đã đứng sẵn ngoài cửa, nói đến nửa chừng thì nhìn thấy con khỉ trên vai Dạ Dao Quang, bất chợt đôi mắt trợn to, lưỡi cũng cứng đờ không nói nên lời: “À... à...”
À hết nửa ngày cũng không nói được chữ tiếp theo, ngược lại mục đồng đến sau lại lên tiếng kinh ngạc nói trước: “Thần hầu!”
Dạ Dao Quang nghe xong nghiêng đầu nhìn con khỉ đang ngồi trên vai mình, sau đó con khỉ này liền hống hách khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên, tỏ vẻ xem như loài người nhỏ bé các ngươi cũng có chút kiến thức.
Tiếng la thất thanh của mục đồng khiến Mạch Khâm phòng bên mở cửa ra, ánh mắt rơi vào chú khỉ trên vai Dạ Dao Quang cũng vô cùng kinh ngạc, Mạch Khâm bước đến hỏi: “Dạ cô nương, con khỉ này cô nương từ đâu mà có?”
“Vừa mới cứu được từ miệng một con cọp trên núi.” Cô vừa nói vừa dùng ánh mắt khôi hài nhìn Kim Tử cùi bắp, ngươi là thần hầu gì cứ, chẳng phải cũng bị cọp dồn ép đến mức đáng thương như vậy sao.
Kim Tử vô cùng bất mãn khi chủ nhân nhắc đến chuyện xấu hổ của nó, quay người hướng mông về phía mọi người: “Hừ hừ, thiệt tình, người ta vừa mới ra đời mà, nếu không phải do cảm thấy người hữu duyên là cô nương sẽ xuất hiện, người ta sẽ tùy tiện chạy ra sao? Hừ hừ, chờ khi người ta lớn lên, nhất định sẽ tóm cổ con cọp thấp bé đó ra để rửa nỗi nhục này!”
“Từ miệng cọp cứu?” Mục Tam và mục đồng nhìn Dạ Dao Quang, cô chỉ có một thân hình nhỏ bé, rồi hai người nuốt nước bọt, thầm nghĩ cô nương này quả thật dũng mãnh!
Chỉ có Mạch Khâm vẫn còn bình tĩnh, dù sao hắn cũng từng tiếp xúc một vài người như Dạ Dao Quang, loại người này có những thủ đoạn khó lường, có một số là người tu luyện, đối phó một con cọp nhất định chỉ là chuyện nhỏ.
“Dạ cô nương, có thể cho tại hạ năm sợi lông trên đầu của thần hầu không?” Mạch Khâm lên tiếng, sau đó từ trong người lấy ra một cây kim bạc, cây kim đó tỏa ra ánh sáng bảy màu dưới ánh nắng ban mai: “Đây là tín vật chỉ tại hạ mới có, ngày sau nếu cô nương có việc cần, chỉ cần mang cây kim này đến, dù là núi đao biển lửa, tại hạ cũng không từ.”
“Dù ta bảo công tử phải làm trái y đạo, gây hại chúng sinh cũng không sao ư?” Dạ Dao Quang cầm cây kim, nghiền ngẫm nói.
“Thiện và ác trên thế gian này, mỗi người đều có cách nhìn khác nhau, tại hạ chỉ biết tại hạ đang thực hiện lời hứa với cô nương, Mạch Khâm vốn dĩ không phải người nhân ái lương thiện, càng không nói đến cô nương cũng không phải là người có tâm địa độc ác.” Mạch Khâm mỉm cười nói.
Dạ Dao Quang nghe xong không nói thêm gì, nhận lấy cây kim, sau đó vỗ vào người chú khỉ đang vẽ vòng tròn: “Mau, nhổ năm sợi lông trên đầu của ngươi cho ta.”
Kim Tử vô cùng không vui quay người lại, nhìn Dạ Dao Quang huơ tay múa chân, những người khác đều nhìn không hiểu, chỉ có Dạ Dao Quang hiểu, sau đó cô cố nhịn cười nhìn Mạch Khâm: “Kim Tử nhà ta nói, lông đầu của nó rất quý báu, công tử chỉ dùng một cây kim không ra gì để đổi năm sợi lông đầu của nó, không thể nào, nó thà chết cũng không chịu!”
Dạ Dao Quang dám đảm bảo, cô không hề thêm mắm thêm muối câu nào.
Mạch Khâm ngẩn người, sau đó thấy Kim Tử không ngừng gật đầu, khẳng định những gì Dạ Dao Quang nói chính là ý của nó, suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra một chiếc ví từ thắt lưng, từ trong ví lấy ra một bình ngọc nhỏ tinh xảo, mở bình ngọc ra, đưa thẳng cho Kim Tử.
Đôi mắt vàng kim của Kim Tử lập tức chói sáng đến mức không thể nhìn thẳng vào, giật ngay chiếc bình từ tay Mạch Khâm, ngửi kỹ, sau đó toét miệng cười, giơ tay lên đỉnh đầu, vùng có màu vàng kim đậm nhất, nhổ năm sợi cực dài ném cho Mạch Khâm, sau đó ngẩng đầu đổ hết đồ trong bình vào miệng.
Xong xuôi Kim Tử còn liếm liếm môi, sau đó nhìn Mạch Khâm múa tay ra dấu.
Dạ Dao Quang giật giật khóe môi: “Nó nói, sau này công tử còn có thì cứ đến tìm nó, nó sẽ cho lông đầu cho công tử.”
Được thôi, lông Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hóa, lông của tên này không ngờ cũng đáng giá như vậy, sau này lỡ nghèo thì nhổ lông nó đem bán cũng được.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.