Chương trước
Chương sau
Một lỗ hổng nhợt nhạt như vậy, một chút cảm giác đau cũng không có, nhưng lại làm nam tử sắc mặt xanh mét, bạo nộ không thôi. Bọn họ là người chế cổ, kiêng kị nhất chính là trên thân thể có vết thương, bởi vì có một số cổ trùng sẽ tìm miệng vết thương chui vào thân thể, do đó phản phệ, đấy chính là cực hạn trong việc luyện cổ.
“Tìm chết!” Nam tử nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ hai chữ, đôi tay hắn hướng tới Dạ Dao Quang vung lên, những tiểu hắc điêm như mè đen bị Dạ Dao Quang dùng Thần Ti trường lăng chém ra, trong nháy mắt liền quay vòng trên không trung, lại hướng Dạ Dao Quang bao vây đến.
Thân mình Dạ Dao Quang mượn va chạm với hồn cổ mà bay ra ngoài, phá nát không ít cột trụ của nhà lao mới kéo giãn khoảng cách với tiểu hắc trùng. Tay duỗi ra, Thần Ti trường lăng liền bay vọt trở về, dừng ở đầu vai nàng. Dạ Dao Quang một cái xoay người, thân thể lần thứ hai bị quấn chặt, ngồi dưới đất, nguyên thần lần thứ hai xuất khiếu, những tiểu hắc trùng này hoàn toàn không gây thương tổn tới nguyên thần nàng.
“Giết cho ta!” Nam tử vởi vì vết máu dài trên cổ tay mà giận không thể át, hắn lệnh ra một tiếng, lưỡng đạo hồn cổ biến hóa thành hồn thể, hình thành hai cơn gió xoáy, thỏi quét tới Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang đương nhiên đứng ở nơi đó, cuồng phng càng ngày càng tới gần, đôi mắt không nháy xuyên thấu cơn gió đối diện nam tử: “Liền xem chúng ta ai chết trước!”
Lời nói của Dạ Dao Quang làm nam tử cả kinh, hắn cúi đầu nhìn thấy một tơ máu rất nhỏ thế nhưng chợt lóe sắc hồng rồi biến mất, hắn lập tức cảm giác được có thứ gì tìm miệng vết thương chui vào trong thân thể hắn. Ngón tay nhanh chóng phong bế huyệt vị của mình, nhưng thứ kia vẫn như cũ không có ý định đình chỉ, phá tan huyệt vị, rất nhanh tiến vào trong thân thể.
Theo thứ này dũng mãnh tiến vào, đã tới gần phụ cận Dạ Dao Quang, một lúc sau da thịt đều bắt đầu căng chặt đau, phảng phất như da thịt nàng bị tróc đi, những tiểu trùng như mè đen đó kéo đến, ngay cả nguyên thần Dạ Dao Quang cũng có loại cảm giác bị thổi tan. Lại đúng lúc này, gió bốn phía bỗng dưng cứng lại, nhanh chóng giảm lực.
Liền thấy nam tử thân thể huyết nhục nhanh chóng khô quắt, da thịt dán lên phía trên xương trắng, đôi mắt phát ra màu đỏ quỷ dị, lập lòe vài cái, thân thể hắn lại bị cổ gặm nhắm, ánh sáng quỷ dị trong mắt chợt tắt, hai khối hồn cổ tức khắc biến thành xương cốt, hóa thành tro bụi.
Nguyên thần Dạ Dao Quang nhanh chóng hồi thể, điều tức một chút, sau khi có thể nhẫn nại chịu đau đớn thân thể, nàng mở to mắt, liền nhìn đến nam tử đang hoạt động tứ chi, nàng nhíu mày nói: “Thần hồn hắn có phải ngươi đã nuốt trọn?”
“Ta chỉ muốn bản mạng cổ của hắn.” Nam tử liếm liếm miệng trả lời, hiện tại nam tử không phải người mới rồi, mà bị Huyết Ma Diệu Tinh nhân cơ hội cắn nuốt.
Diệu Tinh là Huyết Ma, là ma hình thành từ máu tươi, chỉ cần chỗ nào có máu thì chỗ đó chính là thiên hạ của hắn, chẳng sợ chỉ là một miệng vết thương rất nhỏ, hắn cũng có thể đủ chui từ bên ngoài vào trong. Cắn nuốt từ bên trong một tu luyện giả, hắn có thể dùng biện pháp như vậy mà giết chết một tu luyện giả có vu vi cao hơn, huống chi tu vi Diệu Tinh vốn không thấp, bằng không hắn nào dám khuy ký Đào Đại?
Dạ Dao Quang đã sớm từ Tang Cơ Hủ biết được người đứng sau lưng Hoàng Kiên là người có năng lực, cho nên mới gọi Diệu Tinh tới: “Ngươi có thể dung hợp ký ức hắn, khối thân mình này nếu ngươi thích, liền cho ngươi, kế tiếp ngươi có rất nhiều chuyện cần làm!”
“Uy! Ngươi có hồ đồ không thế? Ngươi thế nhưng tin tưởng một con ma là ta?” Diệu Tinh gọi Dạ Dao Quang xoay người muốn đi, “Ngươi sẽ không sợ ta âm tính bất định, lật lọng sao?”
Diệu Tinh cảm thấy Dạ Dao Quang có phải đã dùng hết bản lĩnh hay không, thé nên bụng đói ăn quàng, hắn là ma a, thử hỏi thế gian này nơi nào có nhân sĩ chính đạo hợp tác cùng ma? Nơi nào có tu luyện giả chính thống thế nhưng tin tưởng ma vật!
Thời điểm Dạ Dao Quang thông qua Tu Tuyệt tìm tới hắn, Diệu Tinh khịt mũi coi thường, bởi Dạ Dao Quang nói cho nó Kim liên tử, nhưng kết quả đâu? Không phải lại bắt hắn đi lao động chứ? Nhưng lúc sau nhìn thấy Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang không chiếm một chút tiên nghi nào khác, rõ ràng cùng hắn liên thủ, nàng không bị thương, cũng không gánh nguy hiểm nhưng nàng cũng không cần hắn ra tay, nàng dùng bản mạng cổ cũng một ít máu tươi làm giao dịch với hắn.
“Ngươi là Huyết Ma.” Ánh mắt Dạ Dao Quang nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi không có lựa chọn từ khi sinh ra.”
Huyết Ma cùng ma vật khác không giống nhau, rất nhiều ma vật đắm mình trụy lạc, là chịu không nổi dụ hoặc, hoặc không thể chịu sự gian khổ cùng tra tấn khi tu luyện chính thống. Nhưng Huyết Ma sinh ra từ trong huyết tinh những trận sát phạt, nới chỉ có xác người la liệt, máu chảy thành song, đại lượng oán khí không ai hóa giải, hợp lại thành một đoàn, bám vào vũng máu chưa khô cạn mà hình thành.
Hắn từ khi sinh ra liền chú định là ma, không thể không ma tu, nếu không liền chết đi. Trời cao không cho hắn lựa chọn trả thành chính đạo.
Ánh mắt Huyết Ma tức khắc thay đổi, nó nặng nề nhìn Dạ Dao Quang; “Ta đã giết rất nhiều người, hút rất nhiều máu, cũng có cả máu người vô tội, cho dù không có lựa chọn thì thế nào? Ta vẫn là ma!”
“Nhưng ngươi nguyện ý vì Kim liên tử từ bỏ linh Tán Tiên.” Đôi mắt anh đào thủy nhuận chú mục nhìn hắn, “Ta hiện tại không phải cầu với ngươi mới thành thật và tin tưởng ngươi như thế. Kỳ thật, rất sớm trước kia ta cũng cho rằng người chính đạo nào cũng giống nhau, ởtrong mắt ta quỷ mị còn có thiện ác, nhưng ma chính là ma, chính là thứ tà ác nhất không thể tha thứ. Là phu quân của ta thay đổi tư tưởng cố hữu này…..”
Trước khi gặp Hoàng Ngạn Bách, Dạ Dao Quang cùng toàn bộ người tu luyện chính thống giống nhau, coi ma như kẻ thù, ở thế gian này có thể thành ma, đều là tồn tại không tốt. Bởi vì ma tu luyện vĩnh viễn không có khả năng sạch sẽ Nhưng cũng không phải nói Hoàng Kiên trước kia không có tội, cũng không phải bởi vì hắn cùng Ôn Đình Trạm có liên lụy Dạ Dao Quang mới cảm thấy Hoàng Ngạn Bách là ngoại lệ.
Mà là thông qua Hoàng Ngạn Bạch, Dạ Dao Quang nghĩ tới rất nhiều. Hoàng Ngạn Bách thành ma lâu như vậy, tất nhiên tay có nhiễm máu tươi, chưa chắc không có tội nghiệt, nhưng trời xanh nguyện ý cho hắn một cơ hội, trước khi hắn tiến vào Âm Dương Cốc tự bạo, hắn đã vì tội nghiệt mà trả giá lớn. Sau khi ra khỏi cốc, tiến vào thân thể Hoàng Ngạn Bách, ban đầu cho dù bị buộc bất đắc dĩ, hay hắn thành tâm sửa đổi cũng thế, nhưng hắn xác thật từ sau khi tái sinh không làm điều ác, hơn nữa còn nguyện ý một lần nữa vì Đơn Ngưng Oản làm phàm nhân.
“Giết một người sai không bằng cứu một người biết ăn năn.” Phật tổ phóng hạ đồ đao lập địa thành phất, có lẽ đó là ý tứ này.” Khóe môi Dạ Dao Quang khẽ nhếch, “Kim liên tử có công hiệu rửa sạch tội nghiệt, ngươi tất nhiên biết. Kỳ thật trong lòng khát vọng quang minh, đây là một cơ hội tốt, chờ sau khi sự việc lần này kết thúc, ta liền cho ngươi Kim liên tử. Dĩ vãng ngươi làm gì ta mặc kệ, cũng không có quyền truy cứu, chung quy đây là trời xanh đối đãi bất công với ngươi, bức cho ngươi vì tồn tại không thể không làm điều ác…….”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.