Chương trước
Chương sau
Cũng may thân thể của Dạ Dao Quang có hai nguyên thai cần đại lượng linh khí duy trì, ma khí sinh ra đồng thời, khí ngũ hành liền sẽ giảm mạnh, chúng nó đã chịu uy hiếp, vì vậy mới vào ma mộng cảnh báo cho nàng, giúp nàng có thể cử động, tại lúc tâm ma đắc ý nhất sơ hở phòng bị mà đánh bại.
Hai tay Dạ Dao Quang đầy khí Ngũ hành, trên đầu ngón tay đã có năm cỗ khí Ngũ hành hình thành thực chất, ý nghĩa nàng đã tiến vào Phân Thần kỳ!
Không dám trì hoãn, kiềm chế kích động trong lòng, Dạ Dao Quang lập tức ăn vào hai viên đan dược đã chuẩn bị sẵn, thừa dịp bốn phía có khí Ngũ hành quanh quẩn đột phá tu vi, cũng cố tu vi hiện tại của nàng. Tâm tư bớt rung động, Dạ Dao Quang lựa chọn công pháp Hoàng Ngạn Bách cho nàng, dù sao tại Duyên Sinh Quan này, khí Ngũ hành cũng đủ nồng đậm.
Dạ Dao Quang cũng không biết, công pháp nàng vừa chuyển, khí Ngũ hành bốn phía Duyên Sinh Quan tức khắc chuyển động theo, làm ba huynh đệ Trường Duyên sợ hãi nhảy dựng, nhanh chóng chạy đi tìm nguyên do, lại nhìn thấy lượng lớn khí Ngũ hành phảng phất hình thành lốc xoáy, huyền phù trên không động phủ Dạ Dao Quang đang bế quan. Lượn vòng hồi lâu, cỗ khí ngũ hành kia mới phảng phất bị người ta hung hăng hít vào một hơi, toàn bộ đi vào trong động phủ.
“Tiểu sư muội, có thể chống lại không……” Trường Kiến nhìn đến rõ ràng, có chút lo lắng.
“Tiểu sư muội, đây là công pháp gì, làm thế nào một lúc ngưng tụ được nhiều khí ngũ hành như vậy.” Trường Đình cũng tò mò.

“Trước nhìn kỹ hẵng nói.” Trường Duyên bình tĩnh nói.
Được ba huynh đệ lo lắng, Dạ Dao Quang đúng là có chút căng thẳng, nàng tuy rằng từng vài lần thử công pháp này, nhưng nàng căn bản chưa nắm giữ được điểm trọng yếu. Nghĩ tới chính mình vừa mới thăng cấp, nhu cầu khẳng định rất lớn, cho nên lập tức phát lực quá mạnh, đại lượng khí Ngũ hành đều nạp vào trong thân thể, Dạ Dao Quang mới biết được mắt mình lớn nhưng cái bụng lại quá nhỏ, căn bản không có biện pháp tiêu hóa được nhiều như vậy, cũng may nàng đã thăng cấp, vòng xuyến trên tay nàng hình như cũng nới ra một vòng lớn, Dạ Dao Quang nhanh chóng đem khí Ngũ hành dư thừa đưa vào bên trong vòng xuyến, lúc này mới bảo vệ được mạng nhỏ.
Thu tay lại lúc sau, Dạ Dao Quang vuốt mồ hôi trên trán, lần tiến vào Phân Thần kỳ này của nàng thật mạo hiểm vô cùng. Bất quá cũng may hữu kinh vô hiểm, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc đã bế quan bao nhiêu ngày, gấp gáp rời khỏi động phủ.
“Chúc mừng sư muội, tu vi đã tăng nhiều.” Trường Duyên vừa thấy Dạ Dao Quang bình yên vô sự, khí sắc tươi tắn đi ra, liền không khỏi tiến lên chúc mừng.
“Đa tạ sư huynh.” Dạ Dao Quang cười cười, lập tức hỏi, “Sư huynh, hôm nay ngày nào rồi?”
“Hai bảy tháng Tám.” Trường Duyên liếc mắt một cái nhìn thấu tâm tư Dạ Dao Quang, cũng không đùa nàng, “Muội bế quan ước chừng 40 ngày.”
“Hai mươi bảy?” Dạ Dao Quang cả kinh, “Muội phải trở về đây.”
“Sao mới đó đã về?” Một đạo thanh âm bình đạm vang lên.
Dạ Dao Quang cổ co rụt lại, quay lại nhìn gương mặt tươi cười vô thanh vô tức xuất hiện phía sau nàng, chính là Thiên Cơ chân quân: “Không có, sư thúc, ta là nói ta phải chuẩn bị trở về. Phải rồi, ta có một tiểu bối mùng một tháng chín đại hôn, ta ngày sau sẽ quay lại.”
“Ngươi nếu là có việc gấp, đi đi.” Thiên Cơ vẫn giữ bộ dáng không dính khói lửa phàm tục.
Nàng dám sao? Tiếp tục đắc tội với sư thúc lòng dạ hẹp hòi này, nàng vẫn chưa quên lần trước nàng vội vàng tới vội vàng đi, sư thúc đã làm mặt lạnh bao lâu.
“Không vội không vội.” Dạ Dao Quang vội vàng lấy lòng nói, “Sư thúc a, người chưa ăn qua đậu hũ bảy màu phải không, ta đây liền đi làm cho người……”
“Chưa từng ăn qua.” Thiên Cơ thực thành thật trả lời.
“Hắc hắc hắc, ta đây liền đi.” Dạ Dao Quang khóc trong lòng, nàng chỉ là muốn đổi đề tài thôi mà.
“Tối nay có lộc ăn, sư huynh ăn nhiều lắm đấy, sư muội làm dôi ra, vừa lúc ăn mừng tu vi sư muội tinh tiến.” Trường Kiến bước lên cười hì hì nói.
Dạ Dao Quang nỗ lực duy trì nụ cười trên mặt, xoay người đi đến phòng bếp. Buổi tối vẫn là tận lực làm một bàn thức ăn, chính nàng cũng đã lâu chưa ăn gì. Một bàn toàn đậu hũ, số nguyên liệu nấu ăn này đều là Dạ Dao Quang đưa đến Duyên Sinh Quan, còn có món đậu hũ thúi nàng thích nhất!
Ăn xong bữa, Dạ Dao Quang đi chơi với Trọng Hàn Kỳ, lại cùng Tang Cơ Hủ hàn huyên một lúc mới nghỉ ngơi. Cân nhắc ngày hôm sau làm món gì ngon hiếu kính Thiên Cơ sư thúc, sáng sớm đã nghe tin Thiên Cơ đã đi bế quan.
Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, Trường Duyên cười nói: “Muội đang ở trong thế tục, tục sự quấn thân, phu thê hai người lại phân cách lâu như vậy, sư phụ nơi nào nhẫn tâm lưu muội ở đây. Hôm qua bất quá có làm khó muội, nhưng muội vừa mới xuất quan liền nghĩ đi, cũng thật sự không thỏa đáng.”
Dạ Dao Quang có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn thấy nàng biết sai rồi, Trường Duyên mới nói: “Mau trở về đi.”
“Được rồi, sư huynh, thay muội nói với sư thúc, muội sẽ nhớ tới sư thúc, chờ sau khi sự tình Thanh Hải kết thúc, muội sẽ tới làm những món ngon nhất cho người.” Dạ Dao Quang nói ngọt, sau đó túm Tang Cơ Hủ rời đi.
Hơn một tháng không nhìn thấy Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang một hồi đi, liền thẳng đến huyện nha, nhưng lại không thấy hắn. Nhìn phủ nha yên ắng, Dạ Dao Quang tức khắc sinh dự cảm không tốt, bắt được một nha dịch hỏi thăm, mới biết được hôm nay là ngày nghỉ của Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi liền đi thẳng vào trong nhà, nhưng trong nhà cũng không thấy bóng dáng Ôn Đình Trạm.
“Phu nhân, người đã trở lại.” Nghi Vi cao hứng đón nàng.
“A Trạm đâu?” Nhìn dáng vẻ này của Nghi Vi, Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm hẳn là không xảy ra chuyện gì.
“Hôm nay là ngày nghỉ Hầu gia, thiếu gia cũng cuối tháng nghỉ phép, hầu gia liền mang theo thiếu gia, Càn thiếu gia, Quan thiếu gia, cùng Cổ công tử đi du ngoạn……” Nói đến đây, Nghi Vi cảm thấy sắc mặt Dạ Dao Quangkhông tốt, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Dạ Dao Quang cũng không đi tìm, hầm hừ trở về phòng chính mình. Mệt cho nàng còn lo lắng cho hắn, sợ gia hỏa này ăn không vô ngủ không được, nhưng ai biết hắn lại quá thích ý đi chơi. Sinh hờn dỗi một lát, Dạ Dao Quang lại tự cười chính mình, nàng rốt cuộc cũng đâu hy vọng hắn buồn phiền, vẫn luôn muốn hắn có khoái hoạt, vui sướng của bản thân không phải sao?
Tâm tình vui vẻ lên, cho nên Ôn Đình Trạm nhận được tin tức truyền đến, vội vàng gấp trở về, lại nghe Nghi Vi nói phản ứng của Dạ Dao Quang, lòng thấp thỏm đi vào cửa. Bước vào phòng, hắn liền nhìn thấy thê tử ngày đêm mong nhớ đang trêu đùa cùng hai con cá âm dương, xác định tiểu thê tử không có cảm xúc nào khác, hắn mới chậm rãi đến gần.
“Chàng đã trở lại?” Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm, liền kéo hắn tới bên cạnh, “Chúng ta không phải đang đối phó Hoàng Kiên sao? Muội nhớ rõ chúng ta cùng Huyết Ma Diệu Tinh còn có ước định, muội đã nói sẽ cho hắn Kim liên tử, chàng xem Kim liên tử đã chín, không bằng đưa cho hắn, vật tẫn kỳ dụng, để hắn giúp chúng ta chút việc nhỏ.”
Nghiêm túc nhìn Dạ Dao Quang trong chốc lát, Ôn Đình Trạm mới mở miệng hỏi: “Muốn dẫn hắn tới như thế nào?”
“Để bé ngoan truyền tin cho Tu Tuyệt.” Dạ Dao Quang không có ý tốt cười.
Nếu muốn náo nhiệt, vậy nàng sẽ làm cho càng thêm náo nhiệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.