Đứng dậy, hắn thấy cô nương kia lúc nãy giúp mình còn đứng đó liền nói:
-Đa tạ lúc nãy đã giúp sức trị liệu cho Sở bá. Ngươi tên là gì?
-Tiểu sư thúc tổ quá khách sáo rồi. Đây là việc ta nên làm, ta tên Sở Nguyệt.
Nhất Thành áo trắng gật đầu nói:
-Được, ta nhớ kỹ tên người. Sau này nếu gặp khó khăn gì có thể tìm ta. Hơn nữa ta sẽ bảo phong chủ Đông Viện trọng thưởng cho ngươi. Suy nghĩ kỹ đi, muốn thưởng cái gì thì nói với ta.
Sở Nguyệt vội vàng khom người cảm tạ. Hắn tin tưởng lời này của Nhất Thành vì người này ở thư viện chính là dưới một người trên vạn người.
Mọi người rời đi để cho Sở Nhất Nam nghỉ ngơi, chắc một thời gian nữa lão mới tỉnh và thích ứng với sự biến hóa mới của mình.
Đúng lúc này Tôn đã trở lại, thấy mọi người liền hỏi:
-Không biết lão nhân trong kia sao rồi?
Nhất THành áo trắng liền nói:
-Đã cứu sống, giờ chỉ còn tịnh dưỡng một thời gian nữa là tốt. Vậy còn chuyện đám người liên minh kia sao rồi? Bọn chúng chịu rời đi sao? Nhìn qua hình như các ngươi không có động thủ?
Tôn liền nhíu mày nói:
-Đúng là đã rời đi nhưng việc này chưa xong. Ngay khi ta báo tên của tiểu sư thúc tổ và danh phận thì đám người kia không sợ hãi mà còn cười lạnh. Hình như bọn họ đã biết trước điều này thậm chí đã có tính toán với chúng ta từ trước.
Nhất Thành áo trắng nhíu mày, sau đó thì cười lạnh, bọn hắn lại đánh chủ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-di-the-ma-phap/1195136/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.