Chẳng biết tại sao, Nhất Thành luôn cảm thấy cái kia tòa nhà có chút quái dị, nhưng đến tột cùng chỗ nào quái dị hắn cũng không nói lên được. Hắn tập trung quan sát tòa nhà kia, nó bất quá vài dặm nên hắn vẫn thấy rõ, cái tòa nhà kia bên ngoài còn có một hàng rào cực lớn, hai phiến đóng chặt cửa gỗ lớn. Nhất Thành rốt cục phát hiện vấn đề chỗ, chỗ tòa nhà kia chỉ có hắc bạch hai loại nhan sắc, không có bất kỳ cái gì tạp sắc, cái này liền nói rõ đó là một chỗ cũng không tồn tại trạch viện, là từ hắc khí huyễn hóa mà thành. Điều này hắn đã thấy trong thế giới quái dị, hắc khí quá nhiều tạo thành những điều không tưởng. Quỷ khí huyễn hóa sự vật đều sẽ có hắc khí phát ra, nhưng hắc khí tại trong đêm tối không dễ phân biệt xem xét. Có điều, mùi oán khí lại rất năng, Nhất Thành dù đang ở trong quán trọ vẫn cảm nhận được mùi oán khí truyền đến, đậm đặc hơn trong thôn này gấp trăm lần. Đúng lúc này, Nhất Thành nghe tiếng lạch cạch trong phòng mình, hai lông mày nhíu chặt, quay người lại, hắn suýt kinh hô ngã nhào ra ngoài cửa sổ. Trong phòng hắn không biết lúc nào xuất hiện hai nữ tử, hai nữ tử này không biết đã đứng đó bao lâu, lúc nảy tại hắn tập trung hiếu kỳ quan sát tòa nhà kia nên không phân thần để ý trong phòng. Nhất Thành mặc dù giật mình nhưng lại không có chấn kinh, hắn có thể nhìn ban đêm, mà trước mắt hai nữ tử này hình dạng cũng không kinh khủng, hoàn toàn tương phản, các nàng dáng dấp rất là xinh đẹp, thân hình thướt tha, sa y bọc lấy thân. Chỉ có điều đang lơ lửng trên không, không thấy chân của hai nữ tử này. Hai cái nữ tử này khí tức khác thường, mặc y phục cũng chỉ có hắc bạch nhị sắc, quỷ hồn hóa người, chỉ có thể huyễn ra hắc bạch, huyễn không ra còn lại màu sắc. Với lại cả hai nữ tử lơ lửng trên không thì đủ biết hai người này là quỷ hồn. - Ầm Một tiếng nổ lớn xuất hiện dưới lầu một của quán trọ. Nhất Thành pháp hiện có người thi phép, pháp lực cũng không kém, có thể là mấy người lúc trước hắn gặp ở dưới lầu. Hai nử quỷ hồn vừa rồi kéo lên hắc khí định tấn công Nhất Thành nhưng vì tiếng nổ làm hai quỷ hồn giật mình, biến mất trong căn phòng. Nhất Thành cũng không để ý mà tiếp tục quan sát tòa nhà ở xa kia. Ở tòa nhà đó bắt đầu tỏa ra hắc khí ngùn ngụt. Ba bóng đen vụt lao ra từ trong tòa nhà đó hướng về bên này mà đi. Phía dưới lầu lại tiếp tục truyền đến tiếng nổ lớn, có vẻ như phía dưới vẫn còn chiến đấu. Nhất Thành dùng tinh thần lực bao phủ cả quán trọ. Từ pháp lực phát ra thì phía dưới có ba vị pháp sư và năm sáu quỷ hồn đang tranh đấu. Đám quỷ hồn này thực lực không mạnh nhưng quỷ dị nên ba pháp sư dù mạnh hơn vẫn không thể dễ dàng tiêu diệt chúng. Tất nhiên ba người là hai tráng niên và một lão già, phía sau lão già đứng một đứa trẻ. Chính là mấy người Nhất Thành thấy lúc trước, còn một tên trung niên trong ba người sợ rằng đã lành ít dữ nhiều vì tiếng hét thảm lúc nảy. Nhất Thành quan sát một lúc thì thu lại tinh thần lực. Từ lúc đột phá linh hồn lên 500 trăm, hắn đã bắt đầu dùng tinh thần lực nhưng hắn ít dùng vì không cần thiết. Giờ linh hồn đến một ngàn, tinh thần lực hắn đã mở rộng thêm, dễ dàng quan sát cả quán trọ. Đây cũng là lần đầu hắn dùng tinh thần lực bao phủ một vùng như vậy, thường chỉ tăng lên độ mẫn cảm của hắn mà thôi. Ba bóng đen kia cũng đã đến gần, Nhất Thành lắc đầu, ba pháp sư phía dưới sợ rằng sẽ gập rắc rối lớn. Ba bóng đen này một tên là quái dị nhân, hai người là quỷ hồn. Ba tên cấp bậc rất cao, quái dị nhân là Tử Quái, hai tên quỷ hồn lại là Lệ Quỷ. Nhìn sơ qua hắc khí thì đoán thực lực bọn chúng có thể đánh ngang với cấp sáu pháp sư. Mà phía dưới chỉ có lão gia kia là pháp sư cấp sáu, hai người nam nhân kia chỉ là cấp 2 sao Thiên Nga Silver Plate. Mà lão phải bảo hộ đứa cháu gái phía sau nữa sợ rằng cơ hội giữ mạng còn khó nữa chứ đừng nói là thắng.Nhất Thành nhìn ba quái dị thì cảm thấy đáng để hắn xuất thủ. Những quái dị cấp thấp đã không còn tạo nên hứng thú để hắn xuất thủ nữa rồi. Với lại ba tên này có thể giúp hắn tăng sức mạnh thể chất lên đến cực hạn. Phía dưới chiến đấu bắt đầu dừng, dù sao pháp sư cấp sáu, mấy tên quái dị cấp thấp kia mà không diệt được thì quá phế. Nghỉ đến đây thì Nhất Thành bỗng giật mình tự hỏi, vì sao ở nơi này lại xuất hiện quái dị cấp bật này? Không lẽ lúc trước mình gặp chỉ là lâu la quái dị, nếu mà lúc nào cũng có quái dị cấp cao như vậy xuất hiện thì pháp sư ở Tây Đại Lục làm sao chống nổi? Nhất Thành đang suy nghĩ thì phía dưới lầu chiến đấu đã kết thúc. Bốn người từ lớn đến nhỏ chạy ra khỏi quán trọ, Nhất Thành từ trên nhìn xuống thì kinh ngạc. Hắn thấy hai trung niên kia mình đầy thương tích, áo quần pháp sư tả tơi, nơi tại có vết máu, cỏ vẻ là bị sóng âm của quỷ vật kích trúng. Lão nhân pháp sư cấp sáu sao Vũ tiên kia lại khác, áo quần chỉnh tề, tay dắt cháu gái. Có vẻ tiểu cô nương mới mấy tuổi nhưng đã theo lão rất lâu, thấy quái dị cũng không sợ hãi, mắt vẫn mở to, nhìn quanh khắp nơi. Ngay khi bọn họ nhìn lên trời thì thấy sa ba bóng đen đang lao đến, thấy sau lưng chờ nhà lớn kia thì một trung niên liền hô lớn, - Là Dị Ma Toa, nhanh chạy. Nhất Thành nghe vậy thì biết toà nhà kia gọi là Dị Ma Lâu. Mấy người kia có vẻ biết lại lịch của nó. Đúng lúc này, lão nhân đang nắm tay đứa bé phía dưới ngẩng đầu nhìn Nhất Thành nói: - Vị tiểu huynh đệ này, xin hãy mạnh cháu gái ta rời đi. Ta sẽ ở lại cố gắng giữ chân quái dị trong Dị Ma Lâu càng lâu càng tốt. Nhất Thành không cố gắng che dấu nên lão nhân có thể phát hiện hắn dễ dàng. Nhất Thành cũng không để ý lời của lão mà hỏi ngược lại: - Dị Ma Lâu là gì? Lão nhân nhìn chằm chằm Nhất thành. Lão đã chú ý đến thiếu niên trên kia lúc vừa mới rời khỏi quán trọ. Rất khó hiểu, thiếu niên này trên người lão không cảm nhận được một chút pháp lực nào nhưng lại mặc áo quần của pháp sư. Thiếu niên này gặp quái dị lại không chút sợ hãi nên lão đoán người thiếu niên này không bình thường vì thế lão mới tin tưởng người này có thể cứu cháu lão. Lão nhân kia liền vội vàng nói: Đây là Dị Ma Lâu, trong đó cư ngụ rất nhiều quái dị mạnh. Toà lâu này được dịch chuyển khắp nơi trên toàn thế giới. Mỗi lần xuất hiện thì khu vật đó không còn sự sống. Bọn chúng lấy người làm thức ăn, người bị bắt thì chưa ai từng thoát. Chúng từng xuất hiện ở gần một thành trì lớn ở trung đại lục. Sau mấy ngày thì cả thành trì đó phá hủy không có một người sống, đặc biệt nghe nói thành đó có Pháp Sư trên Silver Plate nhưng vẫn bị diệt. Xin tiểu huynh đệ cứu cháu gái ta, ta sẽ liều mạng giữ chân chúng càng lâu càng tốt. Nhất Thành nghe xong thì hiểu, hắn thở ra một hơi, cứ nghĩ là quái dị trên thế giới này đã mạnh lên gấp bội, thì ra đây là một tòa lâu dịch chuyển hiếm gặp nên mới thấy quái dị mạnh như vậy. Nhất Thành nhìn lão mới: - Ba tên quái dị kia sắp đến rồi. Các ngươi chạy đi? Ta hy vọng bốn vị có thể sống sót. Còn ba tên kia để ta giải quyết. Nghe Nhất Thành nói vậy thì lão nhân khiếp sợ, sau đó trầm mặt, tiếp theo thì chắp tay nói hai chữ ‘Đa Tạ’, rồi nhanh chóng ôm lấy cháu gái lao về hướng cuối thôn. Lão không thể chần chờ, nếu chần chờ thêm thì lão và cháu lão đều sẽ gặp nguy hiểm. Lão không quen biết thiếu niên trẻ tuổi này nhưng nếu hắn đã có tự tin như vậy thì cứ kệ. Lão vẫn muốn sống, nếu có hắn cảng một lúc thì càng tốt. Cơ hội sống của lão sẽ tăng lên. Lão chỉ là người qua đường, xui xẻo mới gặp chuyện này. Lão không muốn bỏ mạng mở đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]