Nhất Thành không một chút nhíu mày mà nhìn nàng hút máu mình. Hắn gan lớn như vậy là vì có nơi dựa vào. Tất nhiên đó là cơ thể bất tử này. Người ta nói tài cao gan lớn là đây. Nắm giữ một cơ thể bất tử, hắn mất chút máu thậm chí mất sạch máu thì hắn vẫn sẽ sống sót. Vậy thì còn sợ thì nữa mà không điên một lần. Nếu là pháp sư bình thường thì không dám làm như vậy, phải biết biến dị quái dị có lây nhiễm cực cao, bị chúng hút máu thì tất biến thành quái dị. Nếu gặp chúng thì chạy càng xa càng tốt, chứ đừng nói như Nhất Thành cho chúng hút máu. Nhất Thành cảm thấy máu mình bị rút đi nhanh chóng, đổi lại trên người Nữ Mắt Đỏ Quái Dị càng đậm đặc hắc khí. Khí thế nó điên cuồng kéo lên. Sau một lúc thì hắn cảm thấy hơi choáng vì mất máu quá nhiều, khuôn mặt đã trở nên tái nhợt, cả người như ốm đi một vòng. Thì đúng lúc này máu ngừng bị hút, hắc khí trên người Nữ Mắt Đỏ Quái Dị bỗng nhiên thu hết vào trong người. -Crack Tiếng một thứ gì đó vỡ nát phát ra từ trong Nữ Mắt Đỏ Quái Dị. Nhất Thành thấy có gì đó không ổn, chưa kịp lùi lại mà hắn có muốn cũng hết sức để lùi thì nữ Mắt Đỏ Quái Dị đã ngửa cổ lên trên gào lớn. Quanh người nó phát ra hắc khí và sóng xung kích mãnh liệt đánh bay Nhất Thành đang gầy gò ốm yếu bên cạnh. Nhất Thanh vừa bị đánh bay một khoảng thì một bóng đen đã lướt qua ôm chặt lấy hắn. Vọt đến bên cạnh hai người Tống Tiểu Thư và Tiểu Tiểu. Ngươi đến là Tống Thúc, nãy giờ lão quan sát trận chiến trên không giữa Đa Tác và tên Dị Giáo áo đen kia. Ngay vừa rồi, lão thấy ba động kỳ quái bên này thì vọt đến, không nghĩ đến là đúng lúc Nhất Thành bị đánh bay nên tóm luôn hắn. Trên người lão pháp lực bạo động, vẫn ôm chặt lấy Nhất Thành. Hai mắt thì nhìn chằm chằm Nữ Mắt Đỏ Quái gào thét bên kia. Tống Tiểu Thư bên cạnh liền nói: -Tống Thúc, đừng động thủ. Lão liền quay sang hỏi: -Tiểu...Cháu gái, thật xin lỗi, lúc nãy ta nên chú ý hơn bên này, suýt nữa làm cháu gặp nguy hiểm. Tiểu Tiểu nghe vậy thì cảm thấy quai quái. Hắn là người từng trải, nghe giọng điệu này thì cảm thấy gì đó không đúng lắm. Hắn liền bỏ qua, vội vàng nhận lấy Nhất Thành đặt xuống đất, kiểm tra thân thể Nhất Thành, thở ra một hơi khi biết chỉ do mất máu nên ngất đi chứ không bị tổn thương, cũng như không có độc quái dị ở vết cắn. Hắn móc trong người ra một bình gì đó định đổ vào miệng Nhất Thành nhưng chưa kịp thì bên cạnh Tống Tiểu Thư đã đưa đến trước mặt hắn một cái bình tinh xảo nói: -Dùng cái này đi, sẽ tốt hơn. Tiểu Tiểu nhận lấy, đổ trong bình ra thì thấy đó là một viên đan dược thì trợn mắt nhìn Tống Tiểu Thư nói: -Huyết Khí Đan? Tống Tiểu Thư chỉ gật đầu mà không nói gì thêm. Tiểu Tiểu trong lòng liền lẩm bẩm:-Thân phận nàng không đơn giản. Tống Thúc bên cạnh thấy Tống Tiểu Thư lấy ra đan dược thì kinh ngạc nhìn nàng. Tống Tiểu Thư cũng không nhìn lão mà nhìn về Nữ Mắt Đỏ Quái Dị nói: -Nhất Thành cố tình cho nó uống máu. Từ khi bắt đầu, chúng ta hầu như không có giao thủ với nó. Thúc không cần đề phòng Nữ Mắt Đỏ Quái Dị kia với lại nàng có thể hiểu tiếng người đó. Lần này đến Tống Thúc kinh ngạc, quái dị hiểu tiếng người? Lần đầu lão thấy đấy? Với lại tên nhóc này vì sao lại cho nó uống máu. Thật sự là người kỳ quái. Tống Thúc nhíu mày nói: -Nữ Đỏ Quái Dị kia trở nên mạnh hơn và hình như nó vừa bẻ gãy khống chế của đám Dị Giáo kia với nó? Tống Tiểu Thư trầm mặc gật đầu nói: -Đúng là như vậy! Nhất Thành nói nó lúc đầu đã rất mạnh, ba chúng ta không phải đối thủ, ví nó còn một chút trí nhớ lúc còn sống nên không hạ sát thủ với chúng ta. Nó muốn máu của Nhất Thành có thể là vì muốn phá phong ấn không chế của đám Dị Giáo kia. Đám Dị Giáo kia thật không bình thường chút nào, quái dị cấp bậc này lại có thể khống chế chúng? Rất tà dị! Tống Thúc lạnh lùng nói: -Ta thực sự chưa bao giờ nghĩ Tây Hoang lại có nhiều điều kỳ quái như vậy. Ẩn sâu bên trong vẻ bề ngoài yếu kém là những thứ mà pháp sư ở Trung Đại Lục không thể tưởng tượng nổi. Tống Tiểu Thư gật đầu nói: -Đúng vậy, nói đến đặc biệt nhất chính là người đang năm ở kia. Hành động, cách làm việc của hắn quá tà dị. Không ai đoán trước được điều gì, luôn luôn tự tin và hầu như không có một chút sợ hãi trước kẻ địch mạnh hơn mình. Đặc biệt, không biết sợ là gì? Lại dám để biến dị quái dị hút máu. Tống Thúc lắc đầu nói: -Người này không đơn giản chút nào? Thậm chí mấy tên thiên tài ở Trung Đại Lục mạnh hơn hắn nhưng chưa chắc bằng hắn ở độ tà dị và bá đạo. Tống Tiểu Thư gật đầu không nói gì. Nữ Mắt Đỏ Quái Dị sau khi rống lớn thì liếc mắt Nhất Thành một cái. Đặc biệt, đôi mắt kia hết đỏ rồi mà thay vào đó màu xanh biết đại dương, thật sự rất đẹp. Tống Thúc và Tống Tiểu Thư há hốc mồm nhìn đôi mắt kia, bọn họ chưa thấy mấy màu mắt của quái dị như vậy bao giờ. Nữ Mắt đỏ, là mắt xanh mới đúng. Nàng liền quay đầu nhìn trận chiến trên không của Đa Thúc và tên áo đen Dị Giáo kia. Ngay sau đó nàng biến mất tại chỗ, xuất hiện lần nữa đã đến chiến trường trên không. Đúng lúc này, Nhất Thành đã tỉnh lại, ngồi dưới đất hấp thụ Huyết Khí Đan. Hắn mở mắt nói: -Nhanh bảo Đa Thúc rút lui, để tên áo đen cho nữ quái dị kia. Bảo Đa Thúc bắt tất cả người dị giáo lại, không được để chúng thoát. Sau đó hắn nhìn Tống Thúc nói: -Tống Thúc, xin ngài lượt trận cho nữ quái dị kia? Đừng để tên áo đen trốn thoát. Tống Thúc nghe thế thì liếc nhìn Tống Tiểu Thư, Tống Tiểu Thư gật đầu thì lão cũng biến mất tại chỗ. Xuất hiện lần nữa là đã ở rất gần chiến trường trên không kia, quan sát trận chiến. Tiểu Tiểu vội hỏi Nhất Thành: -Cảm thấy thế nào rồi? Ngươi vừa rồi mất máu quá nhiều, lúc nãy đã ngất đi. May nhờ Tống Tiểu Thư cho Huyết Khí Đan, không thì rất khó hồi phục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]