🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lòng vòng một lúc trong rừng thì đám Nhất Thanh cuối cùng cũng đến trước hang động kia. Trên đường đi, mọi người rất cảnh giác nhưng không gặp chuyện gì bất thường. Sự yên tĩnh này làm bọn họ trong lòng hơi bất an, vì sao lại không có chuyện gì? Cả đoạn đường lại thông suốt đến như vậy?
Mọi người quan sát xung quanh một lúc thì không phát hiện điều kỳ lạ. Cái hang động này nhìn từ bên ngoài thì rất bình thường, nhưng nếu là pháp sư thì sẽ phát hiện bên trong hang động có hắc khí truyền ra ngùn ngụt. Loại hắc khí này rất tà ác và mùi cũng không dễ chịu gì.
Nhật Lão quay sang hỏi:
- Ai đi vào trước đây? Để tìm một lối vào?
Nhất Thành lại lắc đầu gãi gãi cái mũi của mình cười cười nói:
- Không cần thiết đi vào đâu!
Mọi người đều quay sang nhìn Nhất Thành, nhưng sau đó liền giật mình cảnh giác nhìn về phía cửa động. Hắc khí từ trong động phát ra càng lúc càng đậm, bên trong bắt đầu truyền ra những tiếng gầm gừ kỳ quái. Sau đó là một loạt tiếng bước chân truyền đến, mọi người đã nhận ra chuyện gì nên vội vang lùi lại phía sau để lại một khoảng trống rộng trước cửa động.
Ngay khi mọi người vừa lùi lại thì bên trong động tiếng bước càng lúc càng dồn dập. Xuất hiện trước cửa động là rất đông quái dị, đứng chắn trước cửa hang động. Nhìn sơ qua thì phát hiện bên trong động vẫn còn quái dị nhưng bọn chúng không tiến đến.
Quái dị cũng không lao đến tấn cống đám người Nhất Thành mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm bọn hắn. Do Duyên bên cạnh liền hỏi:
- Chúng ta làm gì đây?
Kiếm Thủ cười lạnh nói:
- Còn làm gì nữa, đánh vào thôi!
Nhục Dục nhíu mày, hắn nghe câu trả lời này có vẻ như chê bai hắn ngu ngốc hay sao ấy nên làm hắn rất khó chịu.
Nhất Thành thấy đám quái bên kia thì mắt tỏa sáng, cười nói:
- Các vị cứ ở đó đi, việc mở đường cứ giao cho thư viện chúng ta. Mọi người kinh ngạc nhìn Nhất Thành, bên kia có ít nhất năm mươi sáu mươi tên quái dị, cũng không yếu. Thật sự chỉ để thư viện mở đường sao?
Nhật Lão cười nói với mấy người sau lưng:
- Có Đa tiền bối ở đây thì việc đó sẽ không có khó khăn gì?
Mọi người giờ mới nhớ ra, thư viện còn có một vị pháp sư cực kỳ mạnh ở đây. Nhất Thành quay lại nhìn mọi người của thư viện nói:
- Ta sẽ một mình mở đường, hoạt động gân cốt một chút. Mọi người đứng xem là được.
Nhất Thành nói xong thì không chờ đợi, trên tay xuất hiện Ma Huyết, hướng đám quái dị đi đến.
Bạch Nam đứng trong nhóm tỏ vẻ lo lắng, định mở miệng nhắc nhở thì Tiểu Tiểu vỗ vai hắn rồi cười nói:
- Đừng lo lắng cho Tiểu Sư Thúc Tổ. Đám quái dị kia quá yếu. Lão sư chưa bao giờ thấy tiểu sư thúc tổ chiến đấu phải không? Quan sát cho kỷ, sẽ có nhiều điều rất đáng để học hỏi đó.
Tống Thúc và Tống Tiểu Thư cũng rất hiếu kỳ về phép thuật của Nhất Thành. Từ lúc gặp Nhất Thành chỉ thấy hắn xuất thủ một lần, nói đúng hơn là thời gian ở chung bọn hắn thực sự chưa thấy Nhất Thành thi triển phép thuật nhiều nhất chỉ là ném ra thứ gì đó mang theo pháp lực. Hơn nữa, nếu gặp quái dị chủ yếu là Tiểu Tiểu xuất thủ vì thế thời gian qua Nhất Thành hầu như không cần xuất thủ, càng lúc càng làm bọn hắn hiếu kỳ về phép thuật của Nhất Thành. Không chỉ người thư viện mà đám người Nhật Lão cũng kinh ngạc và hiếu kỳ. Bọn họ chưa từng nghĩ Nhất Thành là pháp sư mạnh mẽ, chỉ vì thân phận và địa vị nên được đi theo vì có Đa tiền bối làm hậu thuẫn. Không nghĩ đến người trẻ tuổi được Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện tôn làm tiểu sư thúc tổ này bây giờ lại dám một mình đối mặt với mấy chục tên quái dị. Phải biết, quái dị phía trước không mạnh lắm nhưng số lượng rất đông. Nếu mà có bất cứ sơ xuất nào thì đến bọn hắn cũng đều sẽ ăn thiệt thòi cực lớn.
Nhất Thành tiếp tục tiến gần đám quái dị mà không có dấu hiệu dừng lại, trên tay Ma Huyết truyền ra Pháp lực nhè nhẹ. Mọi người phía sau đều hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng của Nhất Thành, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái, không biết Nhất Thành đang nghĩ gì mà lại tiến gần đến đám quái dị như vậy mà trên người không có pháp lực ba động nào, định đánh cận chiến sao?
Nhất Thành tiếp tục tiến lên chỉ còn cách tên quái dị đầu tiên ba bốn bước, hắn vẫn bước đi chầm chậm như vậy.
- Gào
Quái dị thấy có người đi đến gần liền ngứa cổ gào lên trong đêm đen. Trên người chúng bắt đầu có hắc khí truyền ra ngùn ngụt, tay chân hóa thành những vũ khí sắc nhọn. Đám quái dị này chủ yếu là Cương Quái, từ sơ cấp đến đỉnh phong. Trong đó chỉ có vài tên Hắc Quái mà cao nhất thì cũng chỉ là trung cấp.
Đối với Nhất Thành thì những quái dị này không có uy hiếp và chỉ là điểm vật chất trong mắt hắn. Nhất Thành nở một nụ cười sáng lạng,hắn rất bình thản đi dưới ánh trăng, bước chân hắn vẫn không dừng lại mà chuẩn bị áp sát tên quái dị đầu tiên. Ngay khi còn cách đám quái dị hai bước, quái dị cũng chuẩn bị vồ về phía Nhất Thành thì trong lòng hắn lẩm bẩm:
- Nhất Thành Chi Đao - nhất thức - Bát Phương
Tên quái dị đầu tiên đã vồ về phía Nhất Thành vì hắn đến quá gần. Mọi người bên ngoài nhìn thấy tên quái dị đã vồ trúng Nhất Thành nhưng không hiểu sao lại xuyên qua người Nhất Thành. Trong lòng mọi người liền hiện lên một câu hỏi: Phép thuật gì đây?
Nhưng tiếp theo bọn họ trợn mắt há hốc mồm phát hiện, trong đám quái dị đang có tám tên Nhất Thành tấn công về bốn phương tám phương hướng khác nhau. Quái dị chung quanh đều bị tám tên Nhất Thành chém chết tại chỗ, tạo ra một vùng đất trống giữa bầy quái dị, tám bóng hình thu lại, tại tâm của vùng đất trống xuất hiện một bóng dáng Nhất Thành duy nhất đang đứng.
Quái dị thấy đồng bạn bị chém giết nhưng không có chút sợ hãi, bọn chúng điên cuồng tiếp tục xông về phía Nhất Thành. Nhất thành tiếp tục cười và thi triển Nhất Thành Chi Đao, bóng người hắn tiếp tục xuất hiện, nhưng lần này chỉ có bảy Nhất Thành đánh về bảy hướng. Và cứ thế giảm dần, sau 7 bóng lại sáu bóng hình, sau sáu bóng là 5 bóng hình, sau đó dừng lại tại bốn bóng hình. Bên ngoài nhìn vào thì thấy Nhất Thành di chuyển rất chậm chạp. Hắn như đang bước đi trong đám quái dị, động tác vung đao cũng rất chậm, thậm chí động tác trên không cũng chậm rì. Nhưng không hiểu sao, đám quái dị lao đến, dù là cương quái hay là Hắc Quái đều không đánh trúng đến xéo áo của Nhất Thành.
Bên ngoài, mọi người đều há mồm trợn mắt. Thậm chí Bạch Nam dụi dụi con mắt, trên mặt hiện lên vẽ khiếp sợ hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra trong đó vậy?
Nhục Giác và Bàng Dục nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ:
- Đây là phép thuật gì? Nói đúng hơn là loại đao pháp phép thuật gì? Ta chưa từng thấy ai ở Huyết Nguyệt thư viện sử dụng loại đao pháp này cả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.