Lão cười sảng khoái một lúc thì nhìn về phía Như Như, Lưu Bá Nhân và Bạch Tư Thường chiến trường. Lão quay sang Nhất Thành bảo: - Ngươi qua đó xem một chút, Như Như và Lưu Bá Nhân bên kia chiến đấu vừa mới kết thúc. Có vẻ Bạch Tư Thường gặp chút khó khăn. Ta sẽ rời thành tìm nơi hồi phục pháp lực, bây giờ ta không có chút pháp lực nào vì thế sẽ không giúp được gì cho các ngươi. Ngươi ở trong này cẩn thận một chút. Nhất Thành gật đầu, hắn và Tiểu Bưu chia nhau rời đi. Nhất Thành nhanh chóng đến trước hai thanh cự chùy bị đóng băng, đập vỡ băng và mang chúng theo. Hắn chắc chắn mình sẽ phải cần dùng đến chúng. Hắn tiến về phía Như Như và Lưu Bá Nhân, cả hai người tình trạng có vẽ không ổn. Lưu Bá Nhân đang nằm dài trên đất, vết thương trên mặt vẫn đang rỉ máu đen. Vết thương đã được cằm máu phần lớn nhưng chất độc lại không được giải trừ hết, vẫn còn chất độc trong máu. Về phần Như Như thì đang ngồi trên đất, chân nàng bị thương nặng, máu đỏ không bị nhiễm độc, nhưng do mất máu quá nhiều nên mặt nàng tái nhợt hẳn đi. Tinh thần của nàng không được ổn định cho lắm, nữa tỉnh nữa mơ. Nhất Thành đến bên Lưu Bá Nhân hỏi: - Sư huynh, tình trạng ngươi sao rồi? Lưu Bá nhân gắng gượng nói: - Ta bị thương ở mặt, chất độc được giải trừ một phần nhưng... vẫn còn chất độc tồn đọng trong thân thể. Vừa rồi lại thi triển phù chú vượt xa cảnh giới,... làm áp lực đè nặng lên thân thể, năng lượng ma pháp thì...cạn kiệt. Ta bây giờ không thể di chuyển. Tình..hình bên kia... sao...rồi? Lưu Bá Nhân hỏi đến câu cuối như dùng hết sức lực, hụt hơi, phải hít khí mấy lần. Nhất Thành nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: - Giáo sư đã giải quyết tên biến dị Tử Quái cầm đầu, còn thi triển phép thuật băng đóng băng tất cả Thi Quái. Vì thế mà lâm vào thời kỳ suy yếu, ngài ấy đang nghĩ ngơi ngoài thành. Được rồi, để ta mang sư huynh ra ngoài cứu chữa. Vết thương và chất độc trong người sư huynh cần được giải trừ. Nhất Thành không chờ đợi Lưu Bá Nhân đồng ý hay không, kéo hắn dậy cổng lên vai. Lưu Bá Nhân định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, vết thương hắn đúng là cần cứu chữa. Với thể chất bây giờ của Nhất Thành, cổng một người như Lưu Bá Nhân cũng chả ảnh hưởng gì nhiều. Thế là hắn tiến đến phía Như Như đang ngồi trên đất, hai tay giữ chặt vết thương ở đùi. Nàng đã thi triển phép thuật nhỏ cằm máu nhưng trước đó vì mất máu quá nhiều trong lúc chiến đấu, vết thương lại lớn thế nên máu vẫn còn chảy. Nhất Thành cúi xuống nhìn vết thương của nàng, sau đó liếc nhìn xung quanh tìm kiếm vãi sạch buộc cho nàng. Trên người hắn giờ thì chỉ mặt một chiếc quần dài và một chiếc áo mỏng. Lúc nảy tiến về gặp Tiểu Bưu, hắn cởi bớt áo ngoài vì máu quái dị dính quá nhiều trên đó. Giờ tìm quanh không thấy gì dùng được, hắn đành đặt Lưu Bá Nhân xuống, cởi luôn chiếc áo còn lại trên người, buộc chặt vết thương cho Như Như. Như Như hơi tĩnh táo lại một chút và Lưu Bá Nhân đang trên đất sửng sốt, trợn trừng mắt nhìn Nhất Thành. Lần đầu tiên hai người bọn họ thấy nam nhân ở giữa thanh thiên bạch nhật lại dám cởi áo. Đặc biệt là Như Như, hai mắt lấp lánh, cố tỏ vẻ quay đi nhưng không kiềm được cũng liếc nhìn vài lần. Cơ thể Nhất Thành qua lần cải tạo thành Âm Dương Thể, bây giờ các cơ bắp trở nên rắn chắc. Thân thể thì cân đối, tỏa ra một sức hấp dẫn tà mị, bất cứ nữ nhân nào cũng không thể rời mắt được. Mặt nàng đang tái nhợt vì thiếu máu nhưng hai má cũng hơi hồng lên vì xấu hổ. Nhất Thành thì chả để ý đến việc này, ở kiếp trước, mặt một cái quần đùi chạy quanh làng cũng chả ai nói gì. Giời mới cởi trần còn chiếc quần dài nữa thì có gì mà phải để tâm. Nhưng hắn quên mất đây không phải là Trái Đất, đây là Đại Hoang, hủ tục phong kiến vẫn còn. - Ôm chặt. Hắn đi đến bên Lưu Bá Nhân, cổng tên này lên. Bảo tên này giữ chặt. Sau đó, đến bên cạnh Như Như bòng nàng lên như bòng công chúa. Hướng phía ngoài thành mà đi. Nhất Thành Đi được mấy bước thì cả hai mới bừng tĩnh. Nói dài chứ hành động vừa rồi của Nhất Thành lại rất nhanh và gọn gàng, cả hai đến lúc được hắn vát lên mới tỉnh táo. Như Như thì run rẩy muốn thoát khỏi tay hắn. Nhất Thành cảm thấy vậy thì nhíu mày, trầm giọng nói: - Đừng nhúc nhích! Đệ cần đưa hai người nhanh chóng rời khỏi đây, đệ còn phải trở lại giúp Bạch sư huynh bên kia. Huynh ấy còn đang khổ chiến. Ba nữ quái dị kia cũng không kém, không hiểu sao ba tên nam quái dị đã chết mà ba nữ nhân này vẫn không chịu rời đi? Nghe Nhất Thành nói thì Như Như và Lưu Bá Nhân dùng lại vùng vẫy. Nhất Thành nhanh chóng đưa hai người ra ngoài thành. Thấy Mộc Nhân thì vội kéo lão lại nói: - Nhanh chóng gọi Mộc Lan cứu người. Bọn họ bị thương rất nặng, Lưu Bá Nhân sư huynh trong người vẫn còn đọc quái dị, cần nhanh chóng giải trừ. Ta còn phải trở lại giúp Bạch Sư Huynh trong thành. Mộc Nhân thấy hắn ở trần cõng hai người đi ra thì hơi sửng sốt một chút, nhưng nghe Nhất Thành nói xong liền gật đầu nói: - Ngươi yên tâm, để họ xuống đi, ta cho ngươi đi gọi Mộc Lan cùng sai ngươi đem bọn họ đến bên cạnh Tiểu Bưu tiền bố. Cần cho ngươi đi giúp ngươi không? - Không! Trong thành không biết còn nguy hiểm hay không, nhưng để tránh xảy ra biến cố, tiền bối đừng để ai vào thành. Nhất Thành lắc đầu nói, hắn có thể tin tưởng vị Mộc Nhân tiền bối này, nhanh chóng đặt hai người Như Như và Lưu Bá Nhân xuống đất. Nhất Thành xoay người dùng tốc độ nhanh nhất lao vào trong thành lần nữa. Trong lòng hắn cũng hơi lo lắng cho Bạch Tư Thường, chiến với ba biến dị nữ quái thì cũng không tốt lành gì. Nhất Thanh trở lại chỗ lúc nảy, nhặt lên hai thanh cự chuỳ hướng về phía có tiếng đánh nhau truyền ra bên kia. Vừa đến hắn thấy một cảnh không thể tưởng được. Bạch Tư Thường đang nằm trên đất vùng vẫy. Hai tay bị hai nữ quái dị giữ chặt, dù hắn vùng vẩy thế nào cũng không thể thoát ra. Một nữ quái dị khác đang ngồi trên người hắn, có điều nữ quái dị này lại không thể tấn công hắn vì hai chân của Bạch Tư Thường như uốn dẻo, luồn qua nách đang chéo ở trước cổ của nữ quái dị. Nhất Thành há hốc mồm, mặt mày tựa cười nhưng không cười lẩm bẩm: - Đúng là thật sự khâm phục vị sư huynh này, tư thế khó vậy mà cũng làm được. - ---------------------------------------- Trước đó, khi tiếng gào lớn của tên biến dị Tử Quái phát lệnh cho Thi quái tấn công thì Bạch Tư Thường và ba nữ quái dị đã trợn mắt nhìn nhau di chuyển ra xa. Bạch tư thường hiểu rõ, hắn không đủ năng lực chống lại cấp S pháp sư, không chừng dù là dư ba từ trận chiến cũng khiến hắn phải ăn không tiêu. Thế nên, rời xa chiến trường của đám người Tiểu Bưu lão sư là tốt nhất. Đừng đánh giá thấp linh trí của Biến Dị Quái Dị, bọn nó có thể chỉ biết gào thét, không nói tiếng người nhưng dù sao cũng từng là người, đầu óc nhiều tên còn thông minh hơn người thường. Mà so sánh với hai tên Hắc Quái đỉnh phong đang chiến đấu với Như Như và Lưu Bá Nhân thì thông minh hơn nhiều, như trẻ con mới sinh với người lớn. Bạch Tư thường lúc trước giao thủ với ba nữ quái dị này suýt nữa mất mạng nhưng cũng gây ra không ít thương tích cho ba nữ quái dị. Tất nhiên, với linh trí của ba nữ quái dị, hắn chính là kẻ thù của bọn họ, gặp nhau thì chỉ có trợn mắt chém giết. Bạch Tư Thường là thiên tài còn trẻ của thư viện, chưa đột phá cấp S nhưng cũng cách không xa. Sau đợt lần này nếu hắn còn sống thì chắc chắn sẽ đột phá cấp S pháp sư. Hắn giao thủ với ba nữ quái dị này có chút bất lợi, thứ nhất là số lượng, thứ hai là ba nữ quái dị là cận chiến, mà hắn chủ yếu là ngoại phóng. Nếu hắn bị áp sát sẽ rất nguy hiểm. Trận chiến vừa mới bắt đầu, hắn đã nhanh chóng giữ khoảng cách với ba nữ quái dị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]