🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Người mới lên tiếng chính là lão áo vàng chống gậy. Pháp Nhân nhìn qua đám người mới đến liền thu lại khí thế của mình, lâm vào trầm mặt nói:
- Không nghĩ chỉ là một Giọt Máu Sinh Mệnh lại có nhiều thế lực lớn tham gia tranh đoạt như vậy. Thậm chí Thiên Địa Tông cùng Nhân Tông cũng tham gia. Vậy là thế lực chính đạo đã có Pháp Tông, Thiên Địa Tông và Nhân Tông. Hắc Ám thế lực thì có Tà Ác tổ chức, Huyết Sát tổ chức, La Sát. Sức mạnh cũng khá đồng đều, trận chiến này sẽ được đi vào lịch sử. Hôm nay kẻ nào nằm xuống ở đây, ta sẽ bảo ghi lại tên các trong thư viện để học viên tưởng nhớ đến việc đồ thành cướp bảo vật của các ngươi. Ngoài ra ta sẽ kêu Thiên Long Quốc lập một cái bia thật lớn. Tên tuổi của các ngươi sẽ được ghi trên đó, con cháu của Thiên Long Quốc ghi nhớ mãi mãi các ngươi. Còn về bọn họ thờ phụng hay phỉ nhổ bài vị các ngươi thì xem vào tâm trạng họ mà thôi.
Người của các thế lực ở đây mặt mày đều run lên nhăn nhó. Đặt biệt đám người chính đạo thì càng khó xem, nếu làm thế thì danh tiếng bọn hắn sẽ bị bôi đen, thậm chí tông môn rất mất mặt. Đám hắc đạo mặt mày cũng nhăn nhưng nhịn cười. Tên tuổi bọn hắn đã thối hoắc, có thêm chút danh tiếng này càng tốt. Nhưng thấy mặt mấy tên chính đao lại muốn cười lớn. Lão già cầm gậy tay run run chỉ Phát Nhân:
- Ngươi.. Ngươi dám làm vậy thì ta sẽ không chết không thôi với ta. Việc này không có liên quan gì đến chúng ta, ta chỉ nghe tin mà đến. Ngươi làm như vậy là vu oan, vô đạo đức.
Phát Nhân cười lớn nói:
- Ha..Ha..Ha.. không liên quan sao? Vu oan sao? Vô đạo đức sao? Các ngươi nhìn cả thành này đi, mấy trăm vạn người đều vì thứ này mà chết. Ngươi từng ra tay cứu người sao? Ngươi giúp người trong thành chạy thoát sao?
- Bọn họ chết vì yếu đuối, không phải do chúng ta. Thứ sinh mệnh rẽ mạt như chúng không đáng giá bằng thứ sắp xuất hiện. Chết mấy vạn thì có đáng là gì? Với lại đây là sự bất lực bảo vệ Thiên Long Thành của thư viện. Tất cả đều là lỗi do các ngươi yếu kém không bảo vệ nổi người khác. Giờ còn muốn vu oan giá hoạ lên đầu người khác. Không nghĩ thư viện lại tiểu nhân bỉ ổi như vậy?
Thái Thượng trưởng lão Mưu Cầu âm trầm lên tiếng. Phát Nhân nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên:
- Ngươi nói mạng bọn họ rẻ mạt, vậy mạng chó của ngươi đáng giá sao? Thứ chó má như ngươi cung tự xưng là chính đạo sao. Loại người như ngươi còn thấp kém hơn lũ Thi Quái hút máu người. Mưu Cầu, ngươi nói thư viện bất lực nhưng việc này chắc chắn có liên quan đến Pháp Tông các ngươi. Việc này thư viện sẽ điều tra rõ ràng, nhưng hôm nay, không cần biết ai đoạt được bảo vật, mạng ngươi sẽ chôn cùng vạn người dưới kia. Dám sĩ nhục thư viện, xem mạng người như cỏ rác. Ngươi đáng chết.
Mưu Cầu mặt mày âm trầm giận giữ quát:
- Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Chiến thì chiến!
Lão chống gậy lên tiếng khuyên ngăn:
- Hai vị đều là người đứng đầu một vùng, mất bất cứ ai, liên minh chính đạo sẽ yếu đi. Các ngươi cần gì phải như vậy.
- Hừ, chính đạo là thứ chó má gì? Toàn là một lũ đạo đức giả, chỉ xem mạng người như cỏ rác. Địa Tôn, ngươi tự mình xưng là chính đạo, vậy ngươi đã làm được gì cho người ở Thiên Long Thành. Còn tên Mưu Cầu cũng xưng là chính đạo nhưng lại âm thầm làm điều mờ ám. Đây chính là chính đạo của các ngươi nói.
Lão già lạnh lùng mà Nhất Thành gặp trước Mộng Lâu mỉa mai nói. Từ nét mặt lão hiện lên sự nhạo bán, chế giễu rõ ràng. Địa Tôn liền âm trầm liếc mắt nhìn lão kia:
- Hừ, Ngươi chắc là La Mục, đường chủ mới của La Sát tông. Việc của chính đạo chúng ta từ lúc nào đến phiên La Sát tổ chức các ngươi nhúng tay vào.
- Ha..Ha.. Ha.. Chính đạo, càng nghe ta càng buồn cười. Chỉ là một đám tiểu nhân mà thôi. Giấu đầu hở đuôi, làm việc thì úp úp mở mở, lúc nào cũng sự xưng là chính đáo nữa mới ghê tởm.
La Mục cười lớn, không chỉ mình hắn mà tất cả đám người Hắc Ám cũng cười lớn. Bọn chúng thật sự cảm thấy đám chính đạo thật quá đáng thương.
- ---------------------------------------
Phía cổng thành, Nhất Thành mở cấm chế đưa người ra ngoài. Ngay khi Thi Quái ập tới, lần này không chỉ mấy trăm Thi Quái mà là mấy vạn. Hai vị sư tỷ sư huynh lao ra chống đỡ. Số lượng chưa đến mấy trăm, tiêu diệt chúng rất dễ dàng. Nhưng càng lúc, số lượng Thi Quái ập đến hàng ngàn, dù là pháp sư cấp S cũng rợn cả người.
Trên tay Như Như xuất hiện lưỡi hái tử thần, màu đen tuyền cực kỳ bắt mắt. Mỗi lần quét qua, một luồn năng lượng màu đen từ lưỡi hái truyền ra mấy mét, cát chém tất Thi Quái trong vùng. Với bộ đồ đen tung bay trong gió, nhìn nàng không khác gì một nữ tử thần đòi mạng. Bất cứ Thi Quái nào xong đến, đều ngã gục trước lưỡi hái của nàng.
Vị sư huynh kia thì khác, người này tên là Lưu Bá Nhân. Ý thi triển rất nhiều tấm giấy vàng bùa chú xuất hiện trên không. Chúng tạo thành bức tường lớn, ngăn cản đám Thi Quái. Sư huynh này như mấy lão đạo sĩ trừ tà ở kiếp trước, tay bắt bùa chú, khi thì phun sét khi thì phun lửa, thậm chí có phong nhận. Cách tấn công rất đa dạng.
Nhất Thành mở cấm chế lần nữa, hắn cảm thấy sau khi cấm chế thứ hai xuất hiện, cấm chế thứ nhất toàn thành đang yếu dần, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Không biết nhanh hay chậm mà thôi. Bây giờ việc mở cắm chế đối với hắn rất dễ dàng, không có nhiều khó khăn như lúc trước. Lực phản chấn từ không còn lớn, cấm chế hơi run lên nhè nhẹ. Nhất Thành cảm thấy qua một thời gian nữa, mình có thể đánh sập cắm chế này. Hắn thấy mật mạp bên ngoài thì gọi lại:
- Mập Mạp, lại đây?
Mập Mạp đang thúc dục mọi người nhanh chóng rời xa cổng thành. Nghe Nhất Thành gọi liền vội vàng chạy lại nói:
- Gì thế? Có gì mà gọi ta.
- Ngươi tìm hiểu xem có người của thư viện ở ba cổng thành khác không?
Mập Mạp không biết vì sao Nhất Thành hỏi điều này nhưng cũng mau chóng chạy đi. Ngay khi Mập Mạp rời đi, trong thành liền lâm vào yên tĩnh. Đám Thi Quái đang đổ dồn về phía bên này nhanh chóng rút lui. Như Như cùng Lưu Bá Nhân cũng thu lại phép thuật của minh lùi về trong nhóm. Nhất Thành cảm thấy kỳ lạ liền tiến lên hỏi:
- Sao bọn chúng lại rút lui?
Như Như và Lưu Bá Nhân nhìn nhau một cái. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của họ. Sau một lúc, Như Như mới lên tiếng:
- Thi Quái rút lui vì có quái dị mạnh mẽ hơn kêu gọi chúng lùi lại.
Nhất Thành khó hiểu hỏi:
- Vậy là sao? Đệ không hiểu ý tỷ là gì?
Bạch Tư Thường đến bên cạnh mọi người nói:
- Đệ lại thiếu hụt kiến thức cơ bản nữa rồi! Quái dị nhân được phân cấp mạnh yếu, chúng cũng tuân theo lệnh kẻ mạnh. Giữa kẻ mạnh và kẻ yếu sẽ có một liên kết đặc thù, gọi là liên kết cấp bật. Thi Quái lúc gặp cấp cao quái dị nhân thì bị áp chế về sức mạnh nhưng lúc gặp phải biến dị quái dị thì phải tuân lệnh chúng. Giống như vừa rồi, quanh đây chắc chắn có một biến dị quái dị cấp bật cũng phải hắc quái trở lên mới ra lệnh được cho đám quái dị này rút lui trong lúc điên cuồng.
Nhất Thành hai mắt tỏa sáng như hiểu ra:
- Oh, không nghĩ quái dị cũng như loài người nhỉ. Kẻ mạnh làm vua.
Lưu Bá Nhân liếc hắn một cái rồi nói:
- Sư đệ này thật vui tính, lại ví quái dị với người! Mà kiến thức cơ bản hơi kém một chút. Cái này không phải gọi là kẻ mạnh làm vua, mà phải nói là kẻ yếu không nên tồn tại. Liên kết này đáng sợ hơn ngươi nghĩ nhiều. Nếu tên biến dị Hắc quái kia ra lệnh, thì đám Thi Quái này sẽ liều mạng mà tuân thủ mệnh lệnh. Bọn chúng không khác gì con rối chỉ biết tuân lệnh và trung thành tuyệt đối. Bọn họ không có cảm xúc hay sợ hãi. Đây mới là sự đáng sợ của chúng, nếu bây giờ tên quái dị kia ra lệnh phá cổng thành, thì đám Thi Quái này, dù có bị huỷ diệt cũng tuân theo. Điều này nguy hiểm hơn loài người rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.