“Đừng tay!”
Phó viện trưởng lúc này bay lên hô lớn, hắn tạo ra áp lực cực mạnh, muốn ngăn Nhất Thành, nhưng hắn vẫn chậm. Nhất Thành giơ tay lên trời đầu hàng nhưng chân của hắn lại đạp lên tay Tô Hiểu. Vừa rồi Nhất Thành đe dọa, ép buộc mấy lão già đang xem xiếc kia phải ra tay. Nếu không hắn thật sự khó xuống đài.
“Người không nghe ta gọi dừng tay.” Phát Nhân trừng mắt quát, áp lực đè nặng lên Nhất Thành.
“Ta đã dừng tay, ngài không thấy tay ta đang hướng lên trời sao? Oh… xin lỗi, này tiếng quát làm ta giật mình đạp nhầm vào tay ngươi. Tô công tử, ngươi không sao chứ?”
Cả quảng trường lạnh ngắt như tờ, không ngờ tên nhóc con mới đến này gan lớn đến thế. Đến phó viện trưởng hắn cũng dám giỡn mặt.
“Hừ… Được rồi việc này dừng ở đây. Không cần kiểm tra gì nữa, người giáp hai nhanh chóng đưa đám nhóc này đến nơi nghỉ ngơi. Ngày mai, các ngươi tập hợp tại đây.”
“Phó viện trưởng, xin ngài xem xét lại, tên này ra tay ngoan độc. Loại người này không nên nhận vào thư viện.” Tên tô gia sử dụng đao nói.
“Căm miệng, hừ.. Thư viện không phải của Tô gia các ngươi. Nhận ai, chọn ai là việc của Thư viện. Tất cả các ngươi nghe rõ đây, đã gia nhập thư viện, các ngươi tốt nhất quên họ của mình. Ở đây, các ngươi đều học viên, đều giống nhau. Tên nào còn dám kéo bè kéo lũ, dùng danh gia tộc, thì có thể cút khỏi thư viện. Nếu ta còn nghe chuyện này một lần nữa, ta sẽ tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-di-the-ma-phap/1194902/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.