Cuối cùng Trần Mặc vẫn đi đến trước cánh cửa phòng đang hắt ra ánh đèn kia. Chẳng qua lần này, đúng lúc anh chuẩn bị dán lỗ tai dán lên cửa thì tự nhiên lại phát hiện ra chính giữa cửa phòng có một cái mắt mèo.
Thường thì những cánh cửa trang bị mắt mèo đều là để người trong phòng có thể quan sát được tình huống ở bên ngoài, thế nhưng lỗ mắt mèo trên cánh cửa phòng này lại cố ý lắp ngược. Giống như là để người bên ngoài nhìn trộm vào trong phòng.
Thế nhưng Trần Mặc không để ý nhiều như vậy, anh lập tức tiến về phía trước, nhìn ngược vào bên trong mắt mèo.
Máu.
Máu tươi ngập ngụa, dần nhuộm kín toàn bộ căn phòng!
Một thi thể nát vụn đang nằm lăn lóc giữa căn phòng, đưa lưng về phía cửa là bóng dáng của một người đàn ông đang đi qua đi lại. Tay gã cầm một cây rìu, toàn thân run rẩy dữ dội.
“Đừng trách tại sao tôi ra tay tàn nhẫn. Muốn trách thì trách cô không biết sống chết, cắn mãi không chịu buông!
Còn cả con ả Tống Thiến kia nữa, tất cả đều là do cô ta ép tôi!
Đã đi đến bước này rồi, sao tôi có thể từ bỏ được chứ? Cô biết mà, tôi cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền. Tống Thiến có thể cho tôi số tiền đó. Có số tiền này thì tôi mới có thể bắt đầu sự nghiệp riêng của mình, sau đó, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau!
Tôi thật sự, không cố ý muốn giết chết cô đâu!”
Nói xong câu cuối, người đàn ông đột nhiên lại khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-dam-radio/3763708/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.