*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ Thanh Hà xoay người đi ra cửa, Tiết Phi Y ở phía sau nín thở, đập ngực mấy lần, cảm thấy kỹ năng cầu sinh lúc nguy hiểm của mình có thể sánh với sách giáo khoa!
Thế là anh nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hào, muốn trao đổi đôi câu ngắn gọn, kết quả lại phát hiện Huyền Qua đang cho Lục Hào ăn trái cây, biểu cảm trên mặt —— được rồi, thôi đừng xem, Tiểu Lục Hào căn bản không dùng được kỹ năng này.
Sau khi Tiết Phi Y và Thanh Hà đi rồi, Lục Hào nuốt miếng quýt trong miệng, bỗng quay về phía Huyền Qua, thần thần bí bí, “Anh lại gần một xíu, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Gì thế?”
Huyền Qua xích lại gần, không ngờ Lục Hào thơm một cái lên mặt hắn cực nhanh, sau đó mặt mày cong cong, “Em nói xong rồi!”
Hắn vuốt tóc Lục Hào, “Ừ ừ ừ, anh hiểu rồi.” Ánh mắt hắn dịu dàng, “Sao lại ngoan thế?”
“Bình thường vẫn ngoan mà.” Lục Hào lại nằm úp sấp lên người Huyền Qua, đầu dựa vào vai đối phương trò chuyện, “Công ty của Lục Phụ Bạc gặp chuyện là anh làm hả?”
“Ừ, xem là vậy.” Huyền Qua ôm cậu cọ qua cọ lại, “Tôi chỉ làm đá khắc văn khiến vận thế của Lục gia không thuận, là tự bản thân họ đã có rất nhiều vấn đề nên mới xảy ra chuyện nhanh như thế, tôi cũng chịu.”
Lục Hào gật đầu, lại ăn trái cây Huyền Qua đút, “Thế Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-ban-cua-toi-thanh-tinh-roi/1323236/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.