【Tôi là của riêng mình em】
o
Lúc ý thức Lục Hào tỉnh táo lại, phát hiện mình đang hôn Huyền Qua.
Cảm xúc khổ sở trong lòng trước đó vẫn chưa mất đi, điều này làm cậu trong một chốc không phân biệt được ảo giác và hiện thực.
Không, phân biệt được.
Chỉ có người đàn ông hi vọng cậu trao hết tất cả tình yêu, không cho phép cậu thích người khác mới hôn cậu như vậy.
Phía sau lưng dựa vào là vách đá lạnh lẽo, nhưng nơi kề với Huyền Qua thì lại nóng đến sắp tan chảy. Cậu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bàn tay của đối phương đặt giữa đầu cậu và vách đá, một tay khác cách áo khoát lên hông cậu.
Huyền Qua hôn cậu hết lần này đến lần khác, có một sự nôn nóng xao động. Miệng cậu mở ra, không thể nói chuyện, đầu lưỡi xâm nhập liếm qua hàm, nhồn nhột làm cậu nhạy cảm đến độ hoàn toàn không chịu nổi.
Phát hiện người mình đè lên nhẹ nhàng cựa quậy, Huyền Qua ngừng động tác, đầu lưỡi lui ra khỏi miệng Lục Hào, chậm rãi liếm vệt nước lưu lại ở khóe miệng cậu, thở gấp, “Mèo con?”
“Vâng.” Giọng Lục Hào cũng không giống ngày thường, âm cuối mềm mại như cái móc nhỏ, ngoắc ngoắc quấn một vòng trong lòng Huyền Qua.
Hơn nữa tác dụng tốt xấu cũng bày ra hết, Huyền Qua phát hiện độ cứng của mình lại tăng lên một cấp. Hắn tựa đầu lên vai Lục Hào, hít một hơi thật sâu mùi vị trên người đối phương, cố gắng thẳng lưng, “Nãy mắt em biến thành màu đỏ, còn khóc nữa.”
Ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-ban-cua-toi-thanh-tinh-roi/1323213/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.