Quách Tử Tôn cho rằng hành động này của mình sẽ khiến cô cảm động nhưng mà hắn đã nhầm, Lưu Y của hắn quả nhiên là một chú sói con không tim không phổi, cứ như vậy mà thản nhiên bỏ mặc hắn. 
Nửa đêm, Lưu Y vẫn còn lăn qua lăn lại. Phòng ngủ được đóng chặt lại còn che rèm kín mít, nên cô không biết là Quách Tử Tôn còn đứng chờ bên dưới hay không, chật vật một hồi cuối cùng cô cũng quyết định trùm chăn tiếp tục đi ngủ. 
Đúng lúc này một loạt âm thanh ồn ào vang lên. 
“Phu nhân, tiểu thư, hai người mau ra đây xem đi! Xảy ra chuyện rồi!” 
Ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của mấy người giúp việc. 
Lưu Y vội vàng khoác thêm áo rồi chạy ra khỏi cửa, liền thấy mấy người bọn họ đều đang xúm lại một chỗ ở trong phòng khách, bên cạnh còn có mẹ cô cũng vừa bước ra. 
“Có chuyện gì vậy?" Bội Tuyết lo lắng hỏi. 
Đám người hầu liền chủ động tản ra, một người trong số bọn họ bèn lên tiếng nói: 
“Phu nhân… Quách thống lĩnh trèo tường vào trong biệt thự, không may bị cọc sắt đâm phải, hiện tại đang bị thương rất nặng.” 
Lưu Y nhanh chóng bước tới, đập vào mắt cô là cảnh tượng Quách Tử Tôn một thân tây trang ướt như chuột, ngồi thất thểu dưới sàn với một bên cánh tay đang chảy máu. 
Bội Tuyết trông thấy thế trong lòng không còn giữ được sự bình tĩnh, bèn nhanh chóng chạy tới chỗ điện thoại bàn, gọi cho bác sĩ riêng của Diệp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3426684/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.