Mật đạo rất nhỏ chỉ có thể từng người một di chuyển, địa hình bên trong lại vừa tối vừa trơn, còn có xu hướng dốc ngược lên, khiến mọi người phải cắn chặt răng, cật lực bám trụ mà lao về trước. 
Không lâu sau bọn họ đã thoát ra bên ngoài. 
Nhưng mà là giữa lưng chừng vách núi. 
Chỗ bọn họ đứng rộng nhất khoảng hơn mười mét, tất cả đều phải đứng nép vào nhau, không dám thở mạnh. 
Đứng từ trên nhìn xuống thấy vách đá dựng đứng, đá nhọn lởm chởm như răng sói nằm chìa ra như chọc thủng màn đêm, nó chẳng khác nào bức tường phòng ngự bằng đinh nhọn hoắt. 
Phía dưới là một cái hồ tối om, đen ngòm, gió thổi bên dưới ầm ào, không nhìn rõ, cảm giác như vực sâu vạn trượng, rơi xuống chắc chắn chỉ có thịt nát xương tan. 
Ngước lên phía trên, cách bọn họ hơn 100m chính là đỉnh hang động, từ trên đó rủ xuống rất nhiều các nhũ đá khổng lồ, nằm vùi dưới những rễ cây to lớn. 
Ở chỗ này ánh sáng không thể chiếu rọi, chỉ có mờ mờ, ảo ảo, nhìn thấy. 
La Kỳ lập tức nhét đạn pháo tín hiệu vào trong họng súng, rồi hướng lên trời bắn một phát đạn. 
Trong khoảnh khắc, đạn tín hiệu màu đỏ kêu “vút” một tiếng rồi bay thẳng vào không trung, rồi tiếp tục một viên nữa được bắn ra. 
Hai đường ánh sáng chồng lên nhau tạo thành một dải màu sắc kì ảo, sáng bừng cả một vùng. 
“Anh nghĩ Uri có thể phát hiện ra chỗ này chứ?” Lưu Y đứng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3377444/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.