Mã Xà nhất thời bị bất ngờ, mồm miệng trở lên luống cuống:
“Không… không phải ý đó… cái này…cái này chỉ là chút quà gặp mặt, nếu Quách Thống Lĩnh có thể cho qua, Mã Xà sẽ không khiến ngài phải thất vọng. Bằng không ngài hãy cho tôi một con số?”
Trong lòng Mã Xà như trút được gánh nặng, chỉ sợ Quách Tử Tôn từ chối chứ đã là người mê tiền, hắn không tin là không mua chuộc được.
Nghe thấy vậy Lưu Y bèn cười thầm một tiếng trong miệng, tên Mã Xà này vậy mà cũng là kẻ buôn vũ khí xuyên quốc gia sao? Ngay cả đối phương muốn gì cũng không nhìn ra được, người như Quách Tử Tôn đương nhiên là không thiếu tiền, thứ hắn muốn chính là một lần thâu tóm toàn bộ.
Không ngoài dự đoán của Lưu Y, Quách Tử Tôn thẳng thắn đưa ra yêu cầu:
“Tôi muốn danh sách khách hàng.”
Mã Xà kinh ngạc đến nghệt mặt ra, vài giây sau nhíu chặt mi tâm, khoé miệng giật giật vài cái, gầm gừ như thú dữ: “Quách Thống Lĩnh! Ngài đây là muốn ép tôi?”
Thái độ của Quách Tử Tôn trước sau vẫn không thay đổi, mặc dù ngữ âm bình thản nhưng lại có sức doạ người: “Tôi chưa từng ép ai, bởi tôi luôn cho họ sự lựa chọn “có” hoặc “không”, tuy nhiên sự kiên nhẫn của tôi rất tệ.”
Mã Xà nghiến chặt hai hàm răng, gương mặt tức giận đến mức làn da sần sùi nhăn nhúm lại, hắn trừng đôi mắt lòng sọc nhìn vào Quách Tử Tôn, rồi lập tức rút súng chĩa thẳng vào anh, cách xưng hô cũng thay đổi:
“Quách Tử Tôn! Mày đừng tự cao cho rằng một tay có thể quản cả thiên hạ, kẻ khôn ngoan thì phải biết lúc nào nên cụp đuôi lại.”
Hắn ta vừa dứt lời thì mấy tên đàn em cũng đồng loạt giơ súng ngắm bắn.
Quách Tử Tôn từ từ đưa hai tay giơ lên, người ngoài nhìn vào đều thấy khi cận kề cái chết Tổng Thống Lĩnh cũng chỉ là người thường mà thôi, hiển nhiên cũng biết sợ chết rồi.
Nhưng Lưu Y biết rõ, hành động đó giống y hệt với lúc cô chĩa súng vào Quách Tử Tôn, điều đó cho thấy sự ngoan ngoãn này chính là lúc ác thú chuẩn bị xé xác con mồi, một sự bình thản chứa đầy chết chóc.
Tình hình bị đẩy đến mức căng thẳng, không gian dường như bao trùm một mùi sát khí nồng nặc, tuy nhiên đứng trước sự đe doạ của Mã Xà Quách Tử Tôn lại tỏ vẻ chính nghĩa, từ tốn nói:
“Quách Tử Tôn tôi là người yêu chuộng hoà bình, cho nên rất hoan nghênh những kẻ biết hối cải và cho chúng cơ hội làm lại cuộc đời. Nếu như bây giờ ông hạ súng xuống và phối hợp điều tra tôi sẽ không truy cứu, bằng không….”
Đến đây ngữ âm Quách Tử Tôn trầm xuống, ánh mắt toát lên tia lạnh lẽo đáng sợ.
Mã Xà càng trở nên hung hãn, hắn ta nở nụ cười đắc ý, quát lớn: “Nhiều lời! Chết đến nơi rồi còn tỏ vẻ, hôm nay chính tay tao sẽ xoá sổ cái tên Quách Tử Tôn này.”
Dứt lời Mã Xà liền cướp cò súng, cùng lúc đó Quách Tử Tôn bật người đạp chân lên mặt bàn, lao nhanh về phía hắn. Ngay lúc viên đạn trượt qua vai Quách Tử Tôn rồi găm vào tường, thì cũng là lúc anh lên gối tặng cho Mã Xà một cú vào giữa mặt.
“ĐOÀNG!”
“BỘP!”
Còn không để cho hắn ta cảm nhận sự đau đớn đến rung chuyển trời đất, thì ngay lập tức Quách Tử Tôn đổi tư thế, ngay khi Mã Xà chuẩn bị ngã ra sau thì anh nhanh chóng xoay người một vòng trên không trung, rồi bồi thêm một cước vào gáy của hắn.
“RẦM!”
Cả thân hình của Mã Xà đập mạnh xuống bàn, trượt dài về phía trước rồi đổ sập vào chỗ ngồi ban nãy của Quách Tử Tôn.
Cũng chính lúc này mấy tên đàn em của Mã Xà bất ngờ nổ súng, Lưu Y đứng giữa phản xạ còn nhanh hơn cả, cô lập tức tung áo choàng của Quách Tử Tôn lên, nhân cơ hội Ngô Kiêm rút từ trong chiếc boots ra một khẩu súng ngắn.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Bốn viên đạn được Ngô Kiêm bắn ra, qua chiếc áo choàng của Quách Tử Tôn đang bay trên không trung, đến khi nó tiếp đất thì cũng là lúc bốn tên đàn em của Mã Xà đổ gục xuống sàn.
Lưu Y chỉ kịp nghe thêm hai từ “ngu ngốc” phát ra từ miệng Quách Tử Tôn trước khi thấy anh ta tiến về chỗ của Mã Xà, vươn tay ấn vào chiếc nút đỏ ở dưới mép bàn.
Chỉ trong tích tắc, sàn nhà nơi trước đó Quách Tử Tôn ngồi liền thu lại thành một khoảng trống, lập tức nuốt gọn chiếc ghế gỗ thượng hạng cùng Mã Xà xuống dưới rồi nhanh chóng đóng lại.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!….”
Một loạt âm thanh đinh tai nhức óc cùng lúc vang lên, chỉ vài giây sau liền trở về không gian yên tĩnh như chưa có gì xảy ra, chỉ có mùi thuốc súng và mùi máu tanh là càng lúc càng nồng nặc.
Lưu Y ước tính Mã Xà phải dính ít nhất là 47 viên đạn, hắn làm sao có thể ngờ được là lại chết thảm trong chính cái bẫy của mình như vậy, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Thân thủ của Quách Tử Tôn chính là dạng ma quỷ tái thế, nhanh tới nỗi đạn còn không theo kịp. Hèn gì hắn tự tin đến mức không cần mang theo súng, cô đây đúng là lo thừa.
Trong phòng lúc này, người của Mã Xà chỉ duy nhất Đinh Kiều là còn sống, hai tay cô ta ôm lấy đầu, sợ hãi quỳ xuống sàn.
Quách Tử Tôn chậm rãi bước đến, khiến cô ta càng run sợ lùi về sau, chỉ đến khi gót giầy chạm phải kệ đựng đồ thì mới chịu dừng lại, giọng khẩn thiết van nài:
“Xin…. Xin… tha mạng…”
Lúc này Quách Tử Tôn rút từ bên thắt lưng ra khẩu súng mà khi nãy Lưu Y đã đưa cho anh, lạnh lùng lên đạn, chĩa thẳng xuống đầu Đinh Kiều.
Lưu Y lẫn Ngô Khiêm đứng bên cạnh quan sát cũng lo lắng không kém, dù sao cô ta chỉ là người phụ nữ bên cạnh Mã Xà, có cần phải diệt cỏ tận gốc không?
Tuy vậy cả hai đều không lên tiếng can ngăn, bởi bọn họ đều tin Quách Tử Tôn tự có tính toán của riêng mình.
Và điều bất ngờ không nằm ở hành động mà là ở câu nói của Quách Tử Tôn, anh nhìn Đinh Kiều, ánh mắt như thẩm phán tối cao:
“Tại sao cảnh sát quốc tế dù có theo dõi cỡ nào cũng không nắm được bằng chứng? Bởi lẽ kẻ đứng sau chỉ huy mọi cuộc giao dịch, một kẻ luôn ẩn danh với dáng vẻ vô hại như thế này thì sao trở thành nghi phạm được, tôi nói như thế đúng chứ Mã Xà?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]