“Năm Diệp Dư Uyển 10 tuổi bị phiến quân bắt cóc, chúng ra giá 10 tỷ đô và 20 thùng đạn dược, Quách
Tử Tôn khi ấy đang là trung tá chỉ huy đội đặc vụ trực tiếp triển khai kế hoạch giải cứu con tin. Tuy nhiên đến phút cuối, chúng phát hiện ra sự có mặt của quân đội nên muốn giết chết Dư Uyển, may mắn là Quách Tử Tôn đã cứu được cô ấy thoát khỏi tay bọn chúng, nhưng sau đó cả hai lại bị rơi xuống vách núi…”
Nói đến đây Diệp Thư Yến dừng lại một lát rồi tiếp lời: “Có lẽ Dư Uyển đã thích Quách Tử Tôn từ lúc này cũng nên.”
Diệp Thư Yến nói không sai, năm ấy trong đôi mắt chứa đựng sự sợ hãi của Dư Uyển đã bất ngờ xuất hiện một tia sáng ấm áp.
Khi Dư Uyển rơi từ trên vách núi xuống, cô bé thấy một người đàn ông cao lớn đang lao về phía mình với mắt rực lửa chứa đầy sự kiên định, mạnh mẽ. Ánh mắt dù cho có rơi vào tận cùng của địa ngục tăm tối cũng không bao giờ chịu từ bỏ, hoặc là cứu vớt cô hoặc là cùng cô rơi xuống.
Mỗi lời Diệp Thư Yến nói, Lưu Y đều có thể tưởng tượng ra một cách chân thực, cứ như thể cô đang nằm trong câu chuyện đó vậy.
Cô có thể vẽ ra cảnh Quách Tử Tôn vì đỡ cho Dư Uyển mà một thân đầy máu, ngay cả tấm lưng bị đá cứa vào cô cũng có thể cảm nhận được, tất cả cảnh tượng ở khe núi đó cô đều có thể mường tượng ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3079088/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.