Cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, sau khi đưa Lưu Y về phòng, Thiên Thành quay xuống phía dưới, lúc này anh vẫn còn trông thấy Quách Tử Tôn ngồi ở vị trí cũ, dường như chưa có ý định đứng lên. 
Đồng hồ cũng đã chỉ đến con số 9, Thiên Thành vốn muốn chào anh trai mình một tiếng trước khi về, nào ngờ lại bị người ngồi đó cướp lời. 
Giữa không gian rộng lớn bao phủ bởi ánh đèn lưu ly ngọc ngà, rực rỡ. Đôi mắt thâm sâu tựa bầu trời đêm, lại lưu động quỷ dị, sắc bén như mũi tên bắn ra, dù không chỉ đích danh nhưng khiến người nghe chấn động. 
“Bất cứ ai cũng được, ngoại trừ Lưu Y.” 
Đôi chân đang bước đi của Thiên Thành chợt cứng lại, qua chiếc bàn dài, vừa hay đứng đối diện với Quách Tử Tôn. 
Trong ánh mắt Thiên Thành không thấy chút gợn sóng, so với sự chìm nổi của Quách Tử Tôn thì anh có vẻ điềm tĩnh, khoan thai hơn, kiên định đáp trả: 
“Ngoại trừ Lưu Y…ai cũng không được.” 
“RẦM!” 
“Quách Thiên Thành!” Quách Tử Tôn lập tức đứng dậy, khiến chiếc ghế gỗ bị một lực lớn xô đổ xuống sàn đá, tạo thành tiếng động kinh người, vang vọng khắp biệt thự. Ba từ phát ra như muốn đóng băng lại. 
Tuy nhiên Thiên Thành vẫn không chút biến sắc, thẳng thắn thừa nhận: “Em thích cô ấy! Em thích Lưu Y.” 
“Cô ta không phải Diệp Dư Uyển.” Gương mặt Quách Tử Tôn trầm xuống, đầy lãnh khí, ngay cả giọng điệu cũng trở nên rét lạnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3079055/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.