Cô liếc nhìn lên Quách Từ Tôn, anh ta lại trừng mắt nhìn sang Uri, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Uri nuốt xuống một ngụm khí lạnh, cảm giác giống như cái đầu xinh đẹp của hắn đang nằm dưới máy chém sắc bén vậy, nếu không nhanh tìm cách tẩu thoát chắc chắn sẽ bị chết một cách thảm hại.
Hắn nở một nụ cười điềm đạm, đoạn vui vẻ nói:
“Sẽ rất nhanh thôi mà! Không phải chỉ mấy tháng thôi sao, cô cứ xem như trong thời gian này tranh thủ nghỉ ngơi vậy.”
Ở trong tay Quách Tử Tôn mà đòi nghỉ ngơi? Nực cười, hắn ta nói thế cô đương nhiên không có ý kiến gì rồi, bởi nếu muốn Quách Tử Tôn có thể cho cô nằm liệt cả đời chứ nói gì đến nửa năm.
Uri lại tiếp tục công kích:
“Lưu Y tôi nói cô nghe chuyện này, mặc kệ là cô có tin hay không, ban đầu vì Thống lĩnh không biết cô là Sói Đen nên mới ra tay mạnh như vậy, nhưng sau đó ngài ấy đã ra lệnh cho tất cả các bác sĩ giỏi nhất ở Hong Kong đến để chữa trị cho cô, không những thế ngài ấy đã dùng máu của mình truyền cho cô, còn tự tay chăm sóc cô trong suốt mấy ngày qua nữa.”
Mi tâm Lưu Y hơi nhíu lại.
Quách Tử Tôn đích thân truyền máu? Lại còn tự mình chăm sóc cho cô?
Cô có nghe nhầm không? Hắn ta tốt đến thế sao? Hay là mèo giả khóc chuột đây?
Chẳng phải tất cả những gì cô đang gánh chịu, đều là do hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3079023/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.