“Đêm đó chính mắt tôi đã trông thấy anh giết hại cô bé một cách dã man, mặc dù tôi đã cầu xin, nhưng anh vẫn không mảy may động lòng.” Đôi mắt ngấn nước của Lưu Y lạnh thấu tận xương.
“Tôi làm thế là vì em…” Thiên Thành hoàn toàn không có ý giải thích, chỉ nói lên mục đích của mình.
“Vì tôi mà giết người sao? Còn nữa tôi đã nhìn thấy cha mẹ anh cũng có mặt ở đó, các người cùng với Diệp Kiến Bân thông đồng với nhau, hại chết tôi hại chết cha tôi…”
Từng lời cô phát ra tựa như lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào trái tim hắn.
“Lưu Y sự thật không như em nghĩ, anh…”
Lời hắn còn chưa nói hết đã bị cô chặn lại: “Tôi không tin anh! Con người anh quá thủ đoạn, đa mưu. Nếu là vì tôi ngay khi biết tôi là Dư Uyển anh nên nói ra sự thật mới phải.”
Hai tay Thiên Thành siết chặt lại thành quyền, đáy mắt sâu thẳm liền trở nên u tối, giọng lạc hẳn đi:
“Nói ra để em đến bên cạnh Tử Tôn sao? 12 năm trước em ngưỡng mộ anh ta tôi có thể hiểu, nhưng 12 năm sau anh ta cưỡng ép hành hạ em như vậy mà em vẫn một lòng hướng về anh ta ư? Lưu Y em tỉnh táo lại đi! Người như Tử Tôn chỉ có thể nhìn tuyệt đối không thể ở bên cạnh.”
Suốt mấy ngày qua, trong cơn mê cô lại luôn gọi tên Quách Tử Tôn. Chỉ duy nhất một cái tên đó, cứ lặp đi lặp lại, hắn hận không thể bịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078944/chuong-95.html