Vẻ khổ não hiện rõ trên gương mặt già nua của Quách Thiết Lâm, ông ta thở dài một tiếng, đau khổ kể:
“Tội của ta đúng là đáng chết! Năm đó vì muốn cùng bọn họ tham gia chạy đua vũ khí hạt nhân, hòng bành trướng thế lực ra bên ngoài cho nên mới để ý đến số vàng của Diệp Thanh Phong. Mấy lần ta ngỏ ý muốn ông ta dùng số vàng đó để đầu tư cho quốc gia nhưng đều bị ông ta gạt đi. Cuối cùng ta đã lên kế hoạch một mặt cùng với Diệp Kiến Bân bắt cóc Dư Uyển để gây áp lực, mặt khác thuê tổ chức Thiên Sát đi cướp số vàng. Nhưng kết quả thì sao chứ? Tất cả đều thất bại hết!”
Nói đến đây Quách Thiết Lâm dừng lại một chút, khóe miệng nở một nụ cười chua xót, như tự chế giễu bản thân mình.
“Khi ta cùng Châu Duệ đến nơi thì Dư Uyển đã chạy thoát, ta thực sự không có ý định giết con bé đâu, nhưng chuyện đáng tiếc đã xảy ra. Lúc tìm thấy Dư Uyển thì con bé đã ngã xuống vách núi mà chết rồi.”
Xong ông ta hướng về phía Châu Duệ, khẩn trương thúc giục: “Nếu bà muốn cứu Thiên Thành thì mau nói sự thật ra đi! Có phải là Thiên Thành khi đó đã tông trúng thú rừng như lời bà nói, chứ không phải là tông chết người có phải không?”
“Châu phu nhân, tôi chỉ khuyên bà một câu duy nhất, đừng dùng câu trả lời khiến tôi không hài lòng.” Quách Tử Tôn vừa dứt lời, ngay lập tức không gian liền bao trùm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078941/chuong-97.html