Buổi chiều, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt biển một lớp vàng kim tuyệt đẹp, giống như một viên ngọc bích to lớn, dưới ánh dương lại càng tuyệt mỹ hơn.
Lưu Y ngồi trên một chiếc ghế bành bọc nhung, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thi thoảng có vài con chim Hải âu bay qua bay lại, tạo nên khung cảnh yên bình, thơ mộng.
Lưu Y còn nhớ lần đầu, khi cô trông thấy cảnh tượng bên ngoài qua ô cửa sổ này liền vô cùng sửng sốt. Nơi mà Thiên Thành giam giữ cô nó giống như một pháo đài, nằm biệt lập trên một mỏm đá bên biển. Địa hình của nó chính là ưu điểm để hạn chế sự tấn công từ bên ngoài, cũng là để người bên trong không thể đào thoát.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Thiên Thành hai tay bê khay đồ ăn bước vào phòng.
Suốt một tuần qua hắn đều chăm sóc cô hết sức chu đáo, mặc dù có đến vài người giúp việc nhưng mỗi lần thay băng, bôi thuốc hắn đều tự mình làm lấy, ngay đến đồ ăn cũng vì lo sợ cô ăn không ngon miệng nên cũng đích thân xuống bếp nấu.
Mặc kệ cô có ăn hay không, có mắng chửi hắn thế nào hắn cùng đều vờ như không nghe thấy, cũng không hề để tâm, thái độ trước sau vẫn dịu dàng với cô như vậy.
Trong lúc này, Lưu Y khẽ đưa mắt liếc một cái.
Quả nhiên bên ngoài phòng vẫn luôn có những vệ sĩ trang phục đen thủ hộ 24/7. Theo như tiếng bước chân cô nghe ra, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078937/chuong-99.html