Gương mặt Lưu Y thoáng hiện nét kinh ngạc, ngay cả Hoạ Tuyết cũng không ngờ, Bắc Thần lại có thể chĩa súng vào cô gái mà trước giờ hắn luôn xem như báu vật vậy.
Ngô Khiêm và La Kỳ cũng lập tức chĩa súng vào hắn.
Tuy nhiên chỉ một giây sau, Lưu Y phẩy tay ra hiệu cho bọn họ hạ súng xuống, cả hai nhìn qua Quách Tử Tôn, lại thấy cái gật đầu của hắn liền nhanh chóng thu súng về.
Ngay sau đó, Lưu Y không chần chừ, ném chiếc hộp về phía Bắc Thần.
Hắn dùng tay còn lại nhanh chóng bắt lấy.
Lúc này Hoạ Tuyết đã bước tới đứng bên cạnh Bắc Thần, cô ta thầm nhìn Lưu Y với vẻ không thể hiểu nổi.
Có phải Lưu Y này đầu óc có vấn đề rồi không? Nếu đã trộm được thì nên im đi mới phải, tại sao còn đem ra khoe mẽ, chọc tức chủ nhân của bọn họ làm gì?
Nhưng ngoài phán đoán của cô ả, bên trong hoàn toàn không có gì.
“Lưu Y! Em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Con chip ở đâu rồi hả?” Bắc Thần nhất thời không nhịn được cơn giận, hai mắt lòng sọc như thú dữ, ném mạnh chiếc hộp xuống nền đá, gào lên.
“Ở đây!”
Âm thanh thâm trầm đầy uy lực bất ngờ vang lên.
Cả thảy đều đồng loạt nhìn về phía Quách Tử Tôn.
Hắn đứng giữa căn phòng, giơ hai ngón tay kẹp theo con chip được đựng trong túi zip lên.
“Con chip đang ở đây!”
Bắc Thần trừng mắt nhìn Quách Tử Tôn rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078905/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.