Edit: Shin
Mạnh Tiếu Ngạn gắp cho Quách Tề Ngọc một khối đậu hủ, sau đó buông đũa xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Nó hỏi.
“Hở?”
Nó chỉ đậu hủ bị đâm đến nát bét, “Đây là khối đậu hủ thứ tư con gắp cho ba.”
“Đâm nát ăn cùng với cơm rất ngon.” Quách Tề Ngọc vừa nói vừa xới một ngụm cơm lớn.
Mạnh Tiếu Ngạn cau mày, “Ba không muốn nói thì thôi.”
Quách Tề Ngọc khó khăn đem cơm nuốt xuống, “À, kỳ thực…”
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Quách Tề Ngọc ánh mắt sáng lên, chạy tới, từ trên ghế sa lông tiếp nhận di động, “Alô?”
“A, Mạnh phu nhân.” Quách Tề Ngọc có hơi chút bất ngờ, nhìn Mạnh Tiếu Ngạn một chút, “Đã đến rồi, đến đúng giờ, nó không gọi điện thoại cho bà sao?”
“Ồ được rồi, tôi sẽ đưa điện thoại cho nó nói liền.”
Quách Tề Ngọc liên thanh đáp lời, đưa điện thoại di động cho Mạnh Tiếu Ngạn, “Tiểu Bắc, Mạnh phu nhân nói điện thoại di động của con tắt máy.”
Mạnh Tiếu Ngạn nhận lấy điện thoại, “Mẹ, con đây.”
“Dạ, xuống sân bay con chưa mở máy.” Nó nhàn nhạt giải thích.
Quách Tề Ngọc lo lắng chuyện của chính mình, căn bản không chú ý tới nó đang nói cái gì, rõ ràng buổi chiều đứa nhỏ còn gọi cho mình nhiều cú điện thoại như thế.
Mạnh Tiếu Ngạn chú ý tới Quách Tề Ngọc khác thường, vội vã nói vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.
“Quách Tề Ngọc, ba có chuyện gì giấu con sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-te-ngoc-tien-sinh/2823675/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.