Edit: Shin
Gần đây Quách Tề Ngọc vẫn luôn có chút tâm thần không yên.
Lần trước đứa nhỏ gọi điện thoại đến, nói câu không đầu không đuôi, liền cúp máy.
Hắn gọi trở lại thì, không có người tiếp máy.
Không phải là không muốn, đem đồ vật đứa nhỏ đưa ra, chính là sợ hãi chính mình sẽ càng muốn giữ lại.
Thời gian sống cùng nhau quá lâu, đứa nhỏ là cuộc sống của hắn cùng nhau quấy nhiễu bên nhau.
Quách Tề Ngọc chỉ lấy vài món, còn lại đưa hết cho đứa nhỏ.
Buổi chiều trước khi tan việc mười phút, đột nhiên tuyết lại rơi.
W thị năm 2001 lần đầu tiên có trận tuyết rơi, đem bầu trời âm u trở nên sáng lên hẳn.
Quách Tề Ngọc đứng ở trước cửa công ty nhìn một lúc, cầm lấy túi công văn đội trên đầu, hướng trạm xe buýt chạy đi.
Từ trạm xe buýt đi đến căn nhà dưới lầu, trên vai Quách Tề Ngọc dính một tầng tuyết trắng.
Hắn vỗ vai quét tuyết, đi lên lầu.
Chiếc chìa khóa □□ đi, Quách Tề Ngọc phát hiện cửa không khóa, hắn cẩn thận ngẫm lại hồi ức sáng sớm hôm nay tình huống trước khi ra cửa, cuối cùng xác định chính mình đã khóa cửa.
Nhất thời có chút sốt ruột, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa nghĩ có nên đi đến cảnh cục báo cảnh sát hay không, thế nhưng vạn nhất khi cảnh sát đến kẻ trộm đã đi rồi thì làm sao bây giờ?
Nhưng kẻ trộm đi ra nhìn thấy mình, có hay không hắn sẽ giật mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-te-ngoc-tien-sinh/2823666/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.