Bé ở bệnh viện gần nửa tháng, không bị nhiễm trùng cũng không phát sốt, bác sĩ kiểm tra xong, nói: “Về nhà từ từ bồi dưỡng tiếp!”
Vì thế, cuối cùng bé cũng được về nhà. Do vết bỏng ở đùi phải nên bé chậm biết đi, sau này còn có thể để lại sẹo.
Khi Lâm Tây Canh vào phòng ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt vừa bôi thuốc cho bé xong, anh ngồi xuống cạnh cô. Vết thương của bé đã được tháo băng, phần lớn đã đóng vảy, nhưng vẫn có chỗ chưa khép miệng lại, nhìn thấy mà đau lòng.
“Con gái chúng ta thật dũng cảm.” Anh khẽ nói. Bé chỉ khóc một lần duy nhất lúc bị bỏng, sau đó trong suốt quá trình chữa trị chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Lâm Tây Canh vòng tay qua vai Lưu Ỷ Nguyệt, để cô tựa vào bờ vai anh, “Vất vả rồi!”
“Ừm!”
“Gả cho anh không tốt như tưởng tượng đúng không?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Ừm!”
“Ha ha, em đúng là không để cho anh chút mặt mũi nào!” Đối với sự thành thật của cô, Lâm Tây Canh thực dở khóc dở cười.
“…”
“Anh hứa sau này mẹ anh sẽ không đột nhiên tới nhà mình nữa!”
“…”
“Ỷ Nguyệt, nghe thấy không?”
“…” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không trả lời.
Lâm Tây Canh cúi đầu nhìn, Lưu Ỷ Nguyệt đang tựa trên bờ vai anh, nhắm mắt, hơi thở đều đều. Hóa ra cô ngủ mất rồi! Lâm Tây Canh ôm cô lên giường, một mình anh trên chiếc giường lớn này suốt nửa tháng trời, cuối cùng cả nhà lại đông đủ.
Miệng vết thương bé đã hoàn toàn đóng vảy, sau đó ăn da non, thành sẹo cũng vừa lúc sinh nhật tròn một tuổi của bé. Vết sẹo trên đùi như dấu ấn, đi khám lại, bác sĩ chỉ nhàn nhạt trả lời, “Chăm sóc thích hợp, vết sẹo này có thể mờ đi, thậm chí còn không nhìn thấy nữa!”
Bữa tiệc sinh nhật một tuổi của bé rất náo nhiệt. Triệu Uyển Nghi và bác ở Phong Đình đặc biệt ghé thăm. Lâm Tây Canh còn mời cả nhà Lâm Đức Minh, Lưu Ỷ Nguyệt không phải đối cũng chẳng đồng ý, Lâm Tây Canh coi như cô ngầm chấp nhận.
Trên sàn nhà, để rất nhiều đồ vật, đồ ăn, quần áo, đồ trang sức, thêm rất nhiều người lớn vây quanh bé. Bắt đầu chọn đồ vật đoán tương lai!
“Bé, tiền!”
“Bé, hoa!”
“Bé, bút!”
“…”
Bé lúng túng không biết làm sao, ngơ ngác nhìn một nhà người lớn, ai ai cũng vô cùng kích động. Chỉ thấy bọn họ quỳ rạp trên sàn nhà, vừa gọi vừa kêu. Bé nhìn về phía Lâm Tây Canh, nhếch môi đi về phía cha, nắm lấy bàn tính trước mặt anh, sau đó vui vẻ đưa cho anh.
“Ôi, bé nhà chúng ta rất có tương lai.” Triệu Uyển Nghi che miệng, cười nói.
Cả nhà cười rộ lên, thi nhau chúc Lâm Tây Canh đang vô cùng vui vẻ. Anh ôm lấy con gái, giơ bé lên cao.
“Ôi, cháu cẩn thật một chút, kẻo ngã!” Triệu Uyển Nghi lo lắng nhắc nhở.
“Bà nội, không sao đâu!” Lâm Tây Canh nói.
Lưu Ỷ Nguyệt để lại không khí vui vẻ trong nhà, một mình ra ngoài cho thoáng khí. Từ khi mang thai đến nay, có vẻ như mọi thứ đều quá hoàn hảo, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm giác có thứ gì đó không đúng.
Lúc cô xoay người định đi vào nhà liền nhìn thấy một người đang đi tới, Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc kêu lên, “Ngô tiểu thư?!”
“Chị Ỷ Nguyệt!” Ngô Nhân Kì cũng nhìn thấy cô, mỉm cười gọi.
“Cô…” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ vào phần bụng đang nhô lên của cô ấy, vô cùng nạc nhiên. Ngô Nhân Kì trước mặt rõ ràng béo lên, sắc mặt hồng hào.
“Ha ha…” Ngô Nhân Kì thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên như vậy, chỉ vuốt bụng mình, khẽ cười. Đã lâu không gặp, chẳng trách Lưu Ỷ Nguyệt lại giật mình như vậy, “Con chị khỏe không? Nghe nói là con gái?” Ngô Nhân Kì hỏi.
Lưu Ỷ Nguyệt liên tiếp gật đầu, “Khỏe, khỏe, hôm nay là sinh nhật một tuổi của bé”, cô trả lời.
“Thật nhanh!” Ngô Nhân Kì không khỏi cảm thán.
“Ừm, thật nhanh! Cô mấy tháng rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt đi đến hỏi.
“Gần chín tháng!” Ngô Nhân Kì trả lời, “Quên không chúc mừng chị, nghe nói chị kết hôn với anh Tây Canh rồi!” Cô nói tiếp.
“Cám ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Kì Kì! Kì Kì!” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Ai! Phiền chết!” Ngô Nhân Kì lắc đầu thở dài.
Lưu Ỷ Nguyệt cười với người mới tới, còn ai ngoài Hạ Dương nữa!
“Lưu Ỷ Nguyệt!” Hạ Dương thấy người đứng cạnh Ngô Nhân Kì, bất ngờ gọi.
“Là tôi, có cần kinh ngạc như vậy không?” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo.
“Đúng, lâu rồi chưa gặp!” Không hiểu sao khi nhìn thấy Hạ Dương, Lưu Ỷ Nguyệt lại cảm giác thân thiết lạ thường. Cô cũng không quên, có bé hôm nay, công lao Hạ Dương không hề nhỏ.
“Hai người…” Lưu Ỷ Nguyệt do dự chỉ hai người trước mặt.
“Ha ha, chính thức giới thiệu với cô một chút, bà xã tôi!” Hạ Dương đặt tay lên vai Ngô Nhân Kì, bá đạo tuyên bố.
“Chúc mừng!” Lưu Ỷ Nguyệt đưa tay ra, giấc mộng của anh ta cuối cùng cũng trở thành sự thật.
“Ỷ Nguyệt!” Thấy Lưu Ỷ Nguyệt ra ngoài lâu không trở vào, Lâm Tây Canh liền ra tìm, vừa lúc thấy cô đang nói chuyện với hai người, anh sửng sốt một lát.
“Anh Tây Canh!” Ngô Nhân Kì vẫn vô tư gọi.
“Kì Kì!” Lâm Tây Canh đi đến bên cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, bốn người đưa mắt nhìn nhau.
“Chào!” Một lát sau Hạ Dương nói.
“Chào!” Lâm Tây Canh gật gật đầu, ngữ khí cũng bình thản như thế.
Rời khỏi Lâm thị đã lâu, Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn không biết Hạ Dương đã dừng kế hoạch trả thù của mình, hơn nữa Lâm Tây Canh cũng không nói gì với anh. Dựa vào tình cảnh này, giống như hai người họ đã không còn khúc mắc gì nữa.
“Hôm nay bé trọn một tuổi, không thì hai người vào nhà chút?” Lưu Ỷ Nguyệt đề nghị, nghĩ kĩ lại, Hạ Dương và Ngô Nhân Kì cũng là chú thím của bé.
“Không cần!”
“Không tiện!”
Hạ Dương và Lâm Tây Canh đồng thanh, Lưu Ỷ Nguyệt nhất thời khó hiểu.
“Cũng không tiện lắm. Chị Ỷ Nguyệt, giờ bụng em thế này, để hôm khác đi ạ!” Ngô Nhân Kì vuốt bụng giảng hòa.
“Được, để hôm khác!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nói, có phần thất vọng.
Bốn người trò chuyện chưa lâu đã phải tạm biệt. Ngô Nhân Kì nghe thấy Lưu Ỷ Nguyệt khẽ trách Lâm Tây Canh, “Anh đúng là quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn, nói đi nói lại, họ cũng là chú thím của con.”
“Hai vợ chồng họ thật đẹp đôi!” Ngô Nhân Kì đứng yên, nhìn hai người đang đi xa dần.
“Cũng không liên quan đến em, giờ em là vợ anh, là mẹ con anh.” Hạ Dương dịu dàng nhắc nhở bên tai cô.
“Xùy, đồ hẹp hòi! Toàn mùi dấm chua!” Ngô Nhân Kì liếc nhìn chồng, cười nói.
“Kệ họ, đừng nhìn nữa, đi thôi!” Hạ Dương xoa đầu Ngô Nhân Kì, lại hỏi tiếp, “Không phải em còn thích tên họ Lâm kia chứ?”
“Hạ Dương! Em cảnh cáo anh, em rất dễ nổi giận!” Ngô Nhân Kì khẽ quát.
“Ha ha… Được, không nói, không nói nữa!” Hạ Dương vội vàng nhận lỗi.
Giọng hai người nhỏ dần, hành lang lại yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đêm, Lưu Ỷ Nguyệt tựa đầu vào ngực Lâm Tây Canh, vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi.
“Nghĩ gì vậy?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Hai người còn chưa làm hòa sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi lại.
Lâm Tây Canh yên lặng một hồi, Lưu Ỷ Nguyệt lại nói, “Em thấy anh không công bằng!”
“Không công bằng gì?”
“Chính anh không chấp nhận Hạ Dương, nhưng lại muốn em nhận mấy người kia. Không phải không công bằng thì là gì?” Lưu Ỷ Nguyệt bĩu môi nói.
“Cậu ta họ Hạ, hơn nữa chính cậu ta cũng không nhận ba anh là ba, thế nên bọn anh không thể thừa nhận đối phương. Em thì khác.” Lâm Tây Canh giải thích.
“Ngụy biện!” Lưu Ỷ Nguyệt nghe anh nói vậy chỉ cười.
“Có điều anh vẫn phải cảm ơn cậu ta. Không nhờ cậu ta mật báo cho bà nội, sẽ không có bé, cũng sẽ không có chúng ta hiện tại.” Lâm Tây Canh vẫn phải thừa nhận sự thật này với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Em cũng không ngờ bọn họ sẽ kết hôn, thậm chí còn sắp có con. Một ngày ở Phong Đình đúng là ngàn năm ở đây.” Lưu Ỷ Nguyệt cười nói.
“Nghe nói chuyện hôn sự của bọn họ nhà Kì Kì rất phản đối, có điều có đứa nhỏ rồi nên không thể không đồng ý.” Lâm Tây Canh nói.
“Tại sao?”
“Em nghĩ đi, Hạ Dương có quan hệ với nhà anh. Tuy cậu ta họ Hạ, nhưng chuyện của cậu ta cũng chẳng phải bí mật gì.” Lâm Tây Canh gợi ý.
“Đúng rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt hiểu ra, “Nếu em là người nhà Ngô Nhân Kì cũng nhất định không đồng ý, chạy tới chạy lui cũng không thoát khỏi bàn tay anh em nhà anh.” Cô chế nhạo.
“Nói gì vậy?” Lâm Tây Canh tức giận trả lời.
“Đúng vậy mà!” Lưu Ỷ Nguyệt cãi lại.
Lâm Tây Canh quay lưng lại, có chút mất hứng lầu bầu, “Ngủ đi!”. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bóng lưng anh, mỉm cười, Hạ Dương vĩnh viễn là vết sẹo trong lòng anh.
Chiến tranh Hạ Dương và Lâm Tây canh vẫn chưa dừng lại, chỉ là từ tối ra sáng mà thôi. Hạ Dương chính thức ra mặt lãnh đạo hai nhà đầu tư, công khai xuất hiện ở Lâm thị, không ngừng làm chuyện mờ án, gây khó dễ cho Lâm Tây Canh. Hai người, kẻ qua người lại, như là chơi đùa nhau, nhất thời khiến người ngoài khó hiểu. Thật thật giả giả, chính Lâm Đông Dương nhìn vào cũng không hiểu hai đứa con mình rốt cuộc đang làm gì.
Đối với Lâm Tây Canh, có lẽ sự tồn tại của Hạ Dương chính là một chiếc chuông – một chiếc chuông báo động đến tận bây giờ anh cũng không dám lơ là. Rốt cuộc “em trai” này là địch hay là bạn, Lâm Tây Canh nhìn không ra, nhưng không thể không thừa nhận cậu ta quả là một đối thủ xứng đáng.
Lưu Ỷ Nguyệt xem TV thấy tin tức về Lâm thị, chính xác là nói về nhà máy điện bảo vệ môi trường. Qua hai năm xây dựng, nhà máy đã thử nghiệm thành công và bắt đầu hòa vào lưới điện thành phố.
Trên màn hình, Lâm Tây Canh đang đứng cùng các cấp lãnh đạo, Lưu Ỷ Nguyệt cầm điểu khiển, mãi không hết xúc động. Nhớ lại hai ngày công tác ở Luân Đôn đã góp phần vào thành công hôm nay.
“Xem gì thế? Sao tập trung vậy?” Lâm Tây Canh vừa đi về đã thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang chăm chú xem TV.
“Đây!” Lưu Ỷ Nguyệt dịch người sang một bên, Lâm Tây Canh thấy người dẫn chương trình đang giới thiệu về nhà máy điện.
“Đài truyền hình làm việc thật nhanh, anh cứ nghĩ vài ngày nữa mới được phát sóng.” Lâm Tây Canh cũng ngồi xuống, hứng thú ngồi xem cùng Lưu Ỷ Nguyệt.
“Lãnh đạo tỉnh đều có mặt, có thể không nhanh sao?” Lưu Ỷ Nguyệt trêu chọc.
“Em có thấy thành công không?” Lâm Tây Canh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, lại nhớ tới những lời cô từng nói ở Luân Đôn.
“Ừm! Có. Anh còn nhớ sao?” Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Anh nhớ rõ rất nhiều chuyện, cũng nhớ rõ từng câu nói của em.” Lâm Tây Canh nghiêm túc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, chậm rãi trả lời.
“Em tưởng anh quên hết.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ cười, vốn dĩ không mong anh sẽ nhớ rõ những chuyện đó, có đôi khi cô nghĩ những chuyện quan trọng với mình chưa chắc đã thực sự quan trọng với anh.
“Thỉnh thoảng anh thật ghét cái tính tự cho mình là đúng của em.” Lâm Tây Canh đau khổ nhìn cô, nói.
“Em là tự hiểu.” Lưu Ỷ Nguyệt không khách khí cãi lại.
“Anh cũng ghét tính tự hiểu ấy của em.” Lâm Tây Canh ra vẻ hung hăng đáp lại.
“Anh ghét em như vậy thì có thể đổi người anh thích, đừng miễn cưỡng.” Lưu Ỷ Nguyệt cười nói.
“Chỉ sợ không được. Trước khi kết hôn đã chứng nhận tài sản, muốn đổi cũng không thể nha!” Lâm Tây Canh đưa tay kéo cô vào lòng, âu yếm nhìn thẳng vào mắt cô. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn vẻ mặt tựa phi tựa tiếu của anh, liền bật cười vui vẻ.
“Con ngủ rồi à?” Lâm Tây Canh làm như vô tình hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]