Y cũng không biết là đã ngủ bao lâu rồi, có lẽ đã qua thời gian rất dài rồi đi. Y mơ mơ màng màng tỉnh lại. Trong phòng im ắng, cũng không thấy Giang Bách Xuyên, trong phòng bếp cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì nữa. Trong lòng của Trương Đại Hải cả kinh:
Xảy ra chuyện gì rồi đi? Lẽ nào tên công tử kia sau khi đốt cháy nhà bếp liền đã bỏ trốn chạy án rồi à?
Y vừa mới nghĩ tới đây, liền nhìn thấy Giang Bách Xuyên vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào, trong tay còn đang bưng một cái thố to nghi ngút khói.
Trương Đại Hải thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vì lòng tiểu nhân của mình mà vô cùng xấu hổ. Giang Bách Xuyên vừa vào nhà liền thấy y đã tỉnh rồi. Phản ứng đầu tiên của hắn là sững sờ. Tiếp theo, cái lớp da mặt của hắn vốn có độ dày, sánh ngang với tường thành lại liền không tự chủ được mà đỏ ửng lên.
– Đây là cháo ngươi nấu à?
Trương Đại Hải nhìn cái thố to được đặt ở trước mặt mình, bên trong lại là màu trắng đục sền sệt của cháo, lan toả ra mùi cá thơm nồng đượm, rốt cục y cũng tràn ra một nụ cười vui mừng yên tâm.
– Là …… ta …… mua …… mua ……
Thực ra, Giang Bách Xuyên rất muốn nói là do hắn tự tay nấu. Chỉ có điều, nếu hắn nói vậy, thì cũng chỉ lừa được y nhất thời mà thôi, cũng không thể nào lừa gạt y được cả một đời a. Huống hồ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-tu-ki-duyen/2252607/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.