Chương trước
Chương sau
“Được rồi, đặt chân vào giày đi em.” Giang Ngộ ngồi xổm trêи mặt đất, cầm lấy mắt cá chân cô rồi nói.
Giọng nói anh trầm ấm dịu dàng, đôi mắt mang theo ý cười, nmái tóc đen nhánh mềm mại. Đột nhiên, Phương Niên rất muốn khóc.
Cô hít hít mũi, cười nói: “Nếu như fans của anh mà thấy anh đi giày cho em như này, chắc họ dìm em xuống nước mất.”
Anh là Giang Ngộ mà.
Anh là ngôi sao sáng giá, có biết bao người hâm mộ anh.
Vậy mà lúc này, ngôi sao ấy lại ngồi xổm ở dưới, nghiêm túc buộc dây giày giúp cô.
Giang Ngộ không trả lời vội, đợi đến khi buộc dây xong, anh mới đứng dậy véo hai má cô, sau đó cười khẽ: “Cho nên, em phải biết trân trọng anh, đừng có tùy tiện mà vứt đi đấy.”
Năm năm chia tay, năm năm xa cách, năm năm đớn đau, rồi lại chỉ vì một câu nói bâng quơ nhẹ tựa lông hồng của anh mà tan thành khói mây.
“Vâng ạ.” Phương Niên nhẹ giọng đáp, cô càng muốn khóc rồi.
Xỏ giày xong, Giang Ngộ lấy máy sấy, sấy cho tóc cô bớt ẩm rồi nói: “Đi thôi.”
“Chờ em chút đã.”
“Sao vậy?”

“Em chưa makeup.”
Càng lớn, da dẻ không còn đẹp như trước nữa, lão hóa rất nhanh.
Bây giờ không makeup, Phương Niên không dám ra đường.
Giang Ngộ quay đầu lại, rõ ràng trẻ tuổi xinh đẹp như hoa nhưng không tự biết, anh nhướng mày nói: “Bây giờ trông em chỉ như 18 tuổi thôi, trang điểm nữa, người ta sẽ cho rằng anh bắt cóc thiếu nữ vị thành niên đấy.”
Miệng người này, cứ như bôi mật.
“Vậy không trang điểm nữa, đi thôi anh.” Phương Niên ngọt ngào ôm lấy anh.
Chỉ cần Giang Ngộ thấy cô xinh là được rồi, người khác thấy như nào thì kệ họ.
Khi đi xuống tầng, bà chủ nhà hơn sáu mươi tuổi nhìn hai người rồi cười tủm tỉm hỏi: “Đi ra ngoài hả cháu?”
“Dạ vâng ạ.”
Phương Niên gật đầu, trêи gương mặt là sự hạnh phúc không che giấu nổi.
Khi chuẩn bị ra khỏi cửa, Phương Niên chợt nhớ đến khung cảnh hỗn độn trêи giường, mặt cô bất giác đỏ lên: “Hmm… Dì ơi, dì có chăn nệm thừa không ạ? Con…”

Ôi, giờ cô làm thế nào đây, cô không dám nói?!
Nếu là đến tháng thì thôi, nhưng đây…
Dáng vẻ xấu hổ của cô, hơn nữa những dấu hôn trêи cổ còn rõ rành rành, người trưởng thành nào nhìn vào cũng hiểu thôi…
Cũng may, Giang Ngộ ở bên cạnh bình tĩnh tiếp lời cô: “Bọn con không cẩn thận làm bẩn drap giường, dì có thể lấy giúp con bộ mới được không ạ, chờ chúng con trở lại sẽ đổi ạ.”
Gương mặt đẹp trai cùng giọng nói trầm ấm, đủ sức hạ gục người khác giới từ tám tuổi cho đến tám mươi tuổi trong nháy mắt.
Cuối cùng, dì chủ nhà hiểu ý cười tươi, mang ánh mắt của người từng trải nói: “À, không có việc gì, không có việc gì, lát rồi dì đổi cho. Hai đứa đi ăn hả? Ra ngoài cửa rẽ trái, qua đường sẽ thấy một hẻm nhỏ, trong đó có quán cơm, cửa hàng các kiểu, hai đứa có thể đi dạo.”
“Dạ vâng ạ, con cảm ơn ạ.” Phương Niên nhanh chóng cảm ơn rồi kéo Giang Ngộ ra khỏi cửa.
Đi ra ngoài, Giang Ngộ dừng lại, anh cười khẽ: “Vừa rồi anh quên không bảo dì ấy, có lẽ ngày nào chúng ta cũng phải đổi drap giường, hay là … Đưa dì ấy thêm tiền, mỗi ngày đổi đổi năm lần, được không em?”
----------------------
Dì chủ nhà: Cô bé này, bạn trai trông quen thật đấy, đẹp trai như vậy, thể lực cũng rất tốt phải không?
Phương Niên: Dì ơi… Cái kia… Mọi chuyện không phải như dì nghĩ đâu…
Giang Ngộ: Cảm ơn dì nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.