Cuộc hoan ái này kéo dài tới hơn hai giờ mới kết thúc. Đến cuối cùng, hai người mệt mỏi đến mức ngay cả tắm cũng lười, Trước khi đi ngủ, Phường Niên vẫn không quên nhắc nhở anh: “Không được phép lấy tiểu Giang Ngộ ra, đã nói rồi đấy.” Giang Ngộ bật cười, cúi đầu hôn lên môi có một cái: “Ừm.” Thế là, hai người cứ trần như nhộng như thể ôm nhau ngủ. Nhũ hoa của cô dán lên lồng ngực anh, bắp đùi anh quấn lấy chân cô, vật lớn mềm xuống vẫn cắm trong huyệt cổ. Một đêm vô cùng ngon giấc. Bọn họ đã nhiều năm từng ngủ một giấc đến trời sáng như thế này, lần trước khi cô say rượu, Giang Ngộ cũng muốn nhưng lại lo lắng bị người khác phát hiện truyền ra tin tức gì bất lợi cho cô, thế là đặt đồng hồ báo thức bốn giờ sáng, thừa dịp thời điểm hành lang khách sạn ít người nhất lén về phòng. Một giờ chiều lúc nắng ấm chiếu vào, Phường Niên rốt cuộc cũng ngủ đủ giấc. “Giang Ngộ.” Mắt còn chưa mở ra, cô đã bắt đầu gọi người. Hơi thở của người đàn ông truyền đến từ đỉnh đầu, đồng thời động tác ôm cô lại chặt hơn chút. “Chào buổi sáng.”
Năm năm qua, cô vẫn muốn nằm trong lòng anh nói một câu như thế, “Chào buổi sáng.” Vừa dứt lời, nụ hôn của Giang Ngộ cũng rơi xuống. Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, như là chú bướm hôn lên đóa hoa, mang theo lưu luyến triền miên. Hôn rồi hôn, giữa hai chân đột nhiên có một cây gậy thịt dần trở nên cứng rắn từng chút một, đâm vào bên trong huyệt nhỏ của cô. “A...!” Phương Niên hét lên một tiếng, cô mở to đôi mắt ngơ ngác hỏi anh: “Anh đi vào lúc nào?” “Tối qua em bảo anh đút vào, quên rồi sao?”, Phương Niên nhớ lại. Cô kinh ngạc nhìn anh, dáng vẻ bị dọa sợ đáng yêu giống như con thỏ nhỏ. “Anh thật sự nhét suốt đêm ư?” Trong đêm thật ra cũng trượt ra mấy lần nhưng anh lại nhanh chóng đút về. “Bảo sao trướng như vậy.” Cô lẩm bẩm. Sau đó nhẹ nhàng đẩy lồng ngực anh: “Anh ra ngoài trước đã, em muốn đi tiểu.”
Sau khi chia tay, cô thường nằm mơ. Có giấc mơ thấy anh kết hôn, cũng có hai người làm hòa, nhưng mỗi lần tỉnh mộng đều và khó chịu mà không ngủ được. Một đêm ngủ say đến bình minh như vậy thật sự là đã lâu chưa từng có. Giang Ngộ nghe vậy, ôm cô đi xuống giường, côn thịt vẫn cắm chặt trong hoa huyệt của cô như cũ. Lúc đi lại, nhục huyệt bị ma sát ế ẩm, khiến Phương Niên không khỏi bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều. “A... anh mau thả em xuống đi.” Khi còn bé cô được cưng chiều mà trưởng thành, từ trước đến nay giọng điệu nói chuyện luôn mềm mại. Khoảng thời gian đó sau khi tin tức tiêu cực phát tán, rất nhiều người không thích cô lấy chuyện khẩu âm của cô ra mà nói, về sau cô cố gắng sửa lại. Cho dù trước đó gặp lại Giang Ngộ, cô cũng khống chế rất tốt. Bây giờ vừa mới làm lành, lại không kìm lòng nổi để lộ dáng vẻ ngày xưa trước mặt anh. Đối với chuyện này, bản thân cô không phát hiện ra, Giang Ngộ lại có tâm trạng rất tốt, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh ôm cô vừa ra vào vừa đi vào phòng tắm, hai cánh tay nâng bắp đùi cô, mặt hướng về bồn cầu, cười nói: “Tiểu đi.” Mặt Phương Niên lập tức đỏ lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]