Chương trước
Chương sau
Hành động kia, rõ rành rất bình thường nhưng khi cô làm, quả thực là hồn xiêu phách lạc, khiến cho toàn bộ đàn ông trong phòng đều cảm thấy bụng dưới nóng lên.
Trong điện, cuối cùng Hoàng đế cũng đặt bút xuống.
Hắn ngăn chiếc lưỡi đang làm loạn của nàng lại rồi lạnh lùng nói: “Lệ phi, nàng về cung trước đi, hôm khác trẫm giải quyết triều chính xong, sẽ đến gặp nàng.”
“Hoàng Thượng...”
Giọng mỹ nhân hơi loạn, nàng có chút sợ hãi, thế nhưng nhiều hơn là sự tủi thân, không cam lòng.
Đôi môi mọng vội dán tới, nàng hôn lên đôi môi mỏng ấy, đầu lưỡi cũng vươn tới, tìm cách cạy mở hàm răng hắn.
Mỹ nhân đẹp nhất hậu cung, cứ như vậy mà nhào vào trong lòng, Hoàng đế cũng là nam nhân, hắn hé miệng để lưỡi nàng trượt vào, theo tiết tấu của nàng mà môi lưỡi cùng triền miên, ướt át giao thoa.
Một tay đã tùy ý chạy loạn trêи người nàng.
Tay còn lại đặt trêи ngực nàng, mạnh mẽ nhào nặn.
“Ưm...”
Cô yêu kiều run rẩy, tiếng rêи rỉ mất hút giữa răng môi anh.
Hôn một lát, cơ thể hai người tiến lại gần nhau hơn, thậm chí động tác của anh còn ngày càng lớn mật.

Ở góc độ mà mọi người trong phòng không thấy, ngón tay anh ấn lên đóa hồng mai của cô, khiến cho chúng đứng thẳng phía sau lớp áօ ɭót, có chút ê ẩm.
Môi anh rời đi, trượt một đường dọc xuống cổ cô, ɭϊếʍ ʍút̼.
Cùng một động tác, cùng một lực đạo, giống hệt nhiều năm trước đây.
“A... Giang Ngộ...” Phương Niên vô thức rêи rỉ.
Động tác người đàn ông lập tức sững lại,cả người cứng ngắc, sau đó đẩy cô ra.
Ánh mắt anh hoàn toàn thanh tỉnh, thậm chí còn ẩn chứa sự khinh thường nhàn nhạt.
Tựa như người vừa rồi đắm chìm trong ký ức và ɖu͙ƈ vọng, chỉ có mình cô vậy.
“Thạch đạo, cô ấy không được.”
Anh nhìn đạo diễn, nhàn nhạt mở miệng.
Chỉ một câu, đã đủ khiến tất cả những nỗ lực của cô tan thành tro bụi.
Cả người Phương Niên cứng đờ, mặt cô nóng ran.

Vậy mà cô còn tưởng, anh hôn cô như thế vì vẫn còn tình cảm với cô.
Hóa ra, tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng của mình cô.
Phương Niên cúi đầu, thừa dịp lúc chỉnh trang mà lau nước mắt, ngẩng đầu lần nữa, cô vẫn chỉ là diễn viên tuyến 18, vì một cơ hội diễn xuất mà có thể khom lưng uốn gối.
“Thạch đạo, thực xin lỗi, sức hấp dẫn của thầy Giang lớn quá.”
Bây giờ cô chỉ có thể nói đùa một câu, hóa giải thời khắc xấu hổ này.
Người bị chiếm lợi rõ ràng là cô, nhưng người xin lỗi cũng lại là cô.
Giới giải trí là vậy, không có lý lẽ, chỉ có địa vị, hoặc nổi tiếng hoặc không.
Tâm trạng đạo diễnThạch khá tốt, anh ta nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ giữa phòng rồi cười nói: “Diễn không tồi.”
Tiếp theo quay sang nói với Phương Niên: “Cô trở về nói với người đại diện, chuẩn bị ký hợp đồng.”
“Cảm ơn Thạch đạo ạ.”
Phương Niên không ngờ mình được chọn, cô vui vẻ khom lưng chào, sau đó vô thức nhìn về phía Giang Ngộ.
Vẻ mặt anh hờ hững, nhìn về nơi nào đó ngoài cửa sổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.