Chương trước
Chương sau
Cho dù giả vờ bình tĩnh đến thế nào thì sau khi nghe lời này, đôi mắt đang mong đợi của Phương Niên chợt tối sầm xuống.
Cô đã nói mà, sao cô lại may mắn như vậy được.
Tất cả may mắn của cuộc đời này, cô sớm đã dùng hết vào những năm trước kia.
Chỉ là những năm ấy, cô lại không biết mà thôi.
Lời tổ chế tác nói hẳn là ảnh hưởng đến Thạch Nham không nhỏ, anh thoáng suy tư một chút rồi nói: “Cô về trước chờ thông báo đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn.”
Phương Niên cười rồi cúi đầu chào họ, sau đó quay người đi về phía cửa.
Vừa mới định mở cửa thì từ bên ngoài có đẩy cửa đi vào.
Vừa vào là một người đàn ông tóc vuốt ngược bóng bẩy, trang phục sặc sỡ, bởi vì tất cả các yếu tố thời trang hot nhất hiện nay đều được tập trung trêи người nên trông chẳng ra làm sao.
Theo sau anh ta là một người đàn ông nữa.
Người đàn ông đó rất cao, anh mặc một chiếc áo thun đen, quần jean màu lam, giày thể thao phiên bản giới hạn, đầu đội mũ lưỡi trai, chiếc mũ bị kéo xuống thật thấp che đi toàn bộ ngũ quan của anh nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai phía sau.
Bước chân anh không chậm, đôi tay thảnh thơi đút vào túi quần, dù dáng vẻ anh đầy bất cần nhưng lại mang theo sự hấp dẫn trí mạng.

Phương Niên dừng lại ngay lập tức, cô ngơ ngác nhìn người vừa tới kia, đầu óc trống rỗng.
Có một số người, cho dù qua bao nhiêu năm, cho dù người ấy có thay đổi như thế nào thì bạn sẽ nhận ra đầu tiên.
Giang Ngộ và Phương Niên, chính là kiểu người như vậy.
6 năm, cô không ngờ bọn họ lại gặp nhau muộn như vậy, còn gặp nhau theo một cách bất ngờ như thế này.
Cô đang suy nghĩ nên lên tiếng chào hỏi anh như thế nào, thì dường như anh không nhìn thấy cô, hay anh nhìn thấy nhưng lại vờ đi, có lẽ làcảm thấy chán ghét.
Anh không dừng bước mà đi lướt qua cô, giống như người xa lạ.
Phía sau, nhanh chóng vang lên tiếng chào hỏi nhiệt tình.
“Thầy Giang.”
“Thầy Giang, mời ngồi.”
Những con người vừa rồi còn lười xem màn trình diễn của Phương Niên thì giờ đây đều như sao nhìn thấy trăng, vây quanh Giang Ngộ.
“Giang Ngộ, cậu sao lại đến đây?” Thạch đạo vui vẻ mà vỗ vỗ bờ vai của anh.

Hai người nổi tiếng có tình bạn đẹp, năm đó, Thạch Nham đoạt được cúp Kim Phượng cho giải đạo diễn có tác phẩm xuất sắc nhất, mà nam chính trong tác phẩm đó là Giang Ngộ.
Người sau dựa vào khả năng diễn xuất qua từng vai diễn, thu hoạch được danh hiệu ảnh đế cả trong và ngoài nước.
“Đúng lúc buổi đàm phán gần đây, nghe nói cậu đang tổ chức buổi thử vai ở chỗ này, nên muốn qua xem sao, cậu chọn sao rồi?”
Giang Ảnh đế không chỉ có diện mạo tuấn mỹ, mà ngay cả giọng nói cũng trầm ấm, tràn ngập từ tính.
Ngày trước, trêи mạng có một hot search đó là “Giọng nói Giang Ngộ làm mang thai, nghĩa là giọng nói anh dễ nghe khiến cho lỗ tai cũng muốn mang thai.”
“Tớ thấy cô gái cậu vừa gặp kia không tồi, đáng tiếc danh tiếng không tốt lắm.”
“Nếu không... Tớ giúp cậu đối diễn với cô ấy, thế nào?”
“Cậu đồng ý, vậy còn gì bằng.”
Thính lực của Phương Niên rất tốt, mà bọn họ nói chuyện cũng không có hạ giọng, bởi vậy cô cũng không bỏ sót bất cứ một câu nào.
Anh nói, muốn diễn cùng cô?
Năm đó khi chia tay, chẳng phải anh đã nói rằng cuộc đời này không bao giờ muốn gặp lại cô hay sao?
Vậy, giờ cô nên đi hay ở lại đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.