Ninh Ninh ngồi đối diện với Cổ Hoa Thanh, hai tay ôm mặt nhìn anh với ánh mắt mong chờ, mỗi lần anh ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng phải nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào, thật sự rất mệt. 
Nhưng hiển nhiên tay nghề của cô rất tốt, tuy rằng hộp cơm chỉ có cà chua xào trứng, nhưng từ biểu cảm ăn vô cùng ngon của Cổ Hoa Thanh vẫn có thể thấy rằng, Cổ đại thiếu gia đối với hộp cơm khá vừa ý. 
"Sao hôm nay đột nhiên lại mang bữa sáng cho anh?" 
Cổ Hoa Thanh cười hỏi, ngày thường anh là người chăm sóc cô, nhưng bữa sáng hôm nay lại khiến anh được sủng ái mà vừa mừng vừa lo. 
Anh dùng ánh mắt chiều nhìn Ninh Ngưng, kiểu cưng chiều này hoàn toàn là kiểu anh trai cưng chiều em gái mình, hoàn toàn không có cảm giác mà Ninh Ngưng muốn. 
Vì vậy, để Cổ Hoa Thanh hiểu được suy nghĩ của Ninh Ngưng một cách trực tiếp hơn, cô chỉ ngước lên nhìn anh thật nhanh, sau đó ngượng ngùng cúi đầu không nói lời nào, có chút khó xử xoắn làn váy chính mình. 
Mái tóc hoàn toàn che khuất khuôn mặt cô, Ninh Ninh khống chế biểu cảm cứng ngắc của mình, về phần kỹ xảo diễn xuất có độ khó cao như trong nháy mắt đỏ mặt thật làm khó cho cô quá. 
Đây là ngôn ngữ cơ thể duy nhất mà cô nghĩ ra có thể thể hiện sự ngại ngùng trong khả năng của mình, buồn nôn đến mức làm cô gần như nổi da gà khắp người. 
Cô chỉ mới thấy loại động tác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-nuoi-duong-ma-vuong-hac-hoa/2145470/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.