Chênh lệch thể lực nam nữ lúc này mới lộ rõ ra. Cổ Hoa Thanh tuy rằng cũng rất mệt nhưng hiển nhiên vẫn còn sức để tiếp tục chạy, Ninh Ninh thì không được.
Thứ sau lưng có thể từ dưới đất chui lên, hai mắt vẫn tỉnh táo như cũ, cảm giác không giống sinh vật bình thường, có trời mới biết nó có bao nhiêu thể lực!?
"Anh...... anh buông em ra...... Buông em ra đi......"
Ninh Ninh thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, có thể nói ra những lời này mà không thở dốc đã là cực hạn của cô rồi. Cô cảm thấy bước chân của mình càng ngày càng chậm, cảm giác như giây tiếp theo sẽ bay lên mây vậy, suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên trì trệ.
Hệ thống cũng không nói không thể chết trong lúc thực hiện nhiệm vụ, chỉ nói từ bỏ nhiệm vụ sẽ bị xoá sổ. Cô chỉ biết nếu Cổ Hoa Thanh giờ phút này mặc kệ cô, cô nhất định có thể giữ chân quái vật kia một lúc. Cho dù bị nó giết hay ăn thịt cũng được, Cổ Hoa Thanh sẽ có nhiều thời gian để trốn thoát.
Cô không phải Thánh mẫu, cũng không có dũng khí hy sinh thân mình để cứu người. Nhưng điều duy nhất mà cô biết, nếu như bản thân chết vào giờ phút này, cũng chưa chắc thật sự chết. Nhưng Cổ Hoa Thanh lại không giống, anh ta thuộc về thế giới này. Nếu chết trong thảm họa này, anh ta thực sự sẽ chết.
Anh đang cố gắng hết sức để cứu cô, cô có thể thấy được. Nếu trên đường anh ấy không vừa chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-nuoi-duong-ma-vuong-hac-hoa/2145463/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.