Quả nhiên, cậu bé không làm cô thất vọng, một đứa trẻ tám chín tuổi bình thường gặp phải chuyện này sau khi nguy hiểm qua đi, hẳn là phải khóc thật to hoặc là chạy đến ôm người đã đứng ra bảo vệ mình. Nhưng cậu bé vẫn im lặng, lẳng lặng đứng đó, một đôi mắt đen quật cường nhìn cô, bình tĩnh hỏi.
"Tôi với chị không quen biết, sao chị lại giúp tôi?"
Có lẽ là chuyện không may trong quá khứ đã khiến hắn trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Sự "hoà giải" vừa rồi của Ninh Ninh thể hiện một cách rất tế nhị có lợi cho hắn, mặc dù đứng ở thế trung lập nhưng hắn có thể thấy suy nghĩ của cô ấy trong nháy mắt.
Hắn thành thục bình tĩnh làm Ninh Ninh rất vừa lòng, xét về tính cách thì mạnh mẽ hơn cậu bé tóc vàng vừa rồi rất nhiều. Cậu bé kia vừa nhìn liền biết là đứa trẻ được người trong nhà yêu thương bảo vệ, nếu "chiến binh chính nghĩa" là cậu ta, nhiệm vụ của cô muốn hoàn thành sẽ có chút khó khăn.
"Chị rất thích em."
Ninh Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu đã cúi cả một ngày, nghiêm túc nhìn hắn.
Bởi vì vẻ ngoài của Catherine Christian nhìn thoáng qua rất dễ bị nhận ra, cho nên Ninh Ninh mua một chiếc khăn quàng cổ màu nâu trên đường phố che đi nửa khuôn mặt để đảm bảo an toàn, chỉ để lộ một cái trán đầy đặn và một đôi mắt xanh thẫm.
Bằng cách này, ngay cả khi gặp tình huống như hiện tại, những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-nuoi-duong-ma-vuong-hac-hoa/2145456/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.