Hàn Anh rốt cuộc hồi phục lại tinh thần.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nỗi khiếp sợ như vẫn còn ở đâu đây.
Mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bết dính ở trên trán.
Bởi vì kiếp trước cực khổ, cho nên ở kiếp này nàng nhất định sẽ kiên cường mà sống sót, chỉ có sống mới thấy có hy vọng.
Từ ma ma thấy Hàn Anh còn đang ngẩn người, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: “Cô nương, Phó tam công tử...”
Hàn Anh đưa tay vén tóc tóc mái ngang trán sang một bên, lộ ra cái trán trơn bóng, giương mắt nhìn về phía Phó Tạ, nở nụ cười, lúm đồng tiền trên mặt tuyết trắng nhẹ nhàng hiện ra: “Cảm ơn Tam công tử!”
Từ khi nhạc phụ đại nhân phó thác Hàn Anh cho mình, Phó Tạ tự giác có trách nhiệm với Hàn Anh, lúc này thấy nàng bởi vì kinh sợ quá độ, da thịt tuyết trắng, thân thể nho nhỏ núp ở trong ngực nhũ mẫu run run, trái tim của hắn không khỏi có chút …, cái cảm giác này có chút lạ lẫm, hắn có chút hồ đồ, không muốn ở lại chỗ này nữa.
Thấy Trần Bình đã ghi đơn thuốc, cũng đã dặn dò Từ ma ma rồi, Phó Tạ nhìn về phía Hàn Anh, mặt trầm như nước: “Nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Hàn Anh nghe vậy giương mắt nhìn hắn.
Lúc này nhìn Phó Tạ ở khoảng cách gần, nàng phát hiện Phó Tạ mắt phượng, mũi thẳng tắp, trông rất là tuấn tú. Đại khái là bởi vì lông mi dài, hắn trời sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2241176/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.