Nhìn thấy Phó Tạ, Hàn Anh cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hơn sáu tháng không gặp, Phó Tạ từ một thiếu niên ngây ngô đã trở thành một thanh niên rồi, hơn nữa còn là thanh niên vô cùng khôingô tuấn tú.
Nhưng, lúc này điều làm nàng quan tâm nàng không phải Phó Tạ, mà là cha mẹ của nàng.
Mấy người Tô Tương Chi, Trần Bình, Phó An, Phó Trữ, Phó Bình và Phó Tĩnh đứng sau lưng Phó Tạ, Hàn Anh đều biết hết, thế nhưng trong đám ngườinày nàng vẫn tìm không thấy được cha nương của mình, liền ôm toàn bộ hyvọng nhìn về phía Phó Tạ, ý đồ muốn nhìn lướt qua phía sau Phó Tạ xemthử còn có người nào hay không.
Tuy Phó Tạ là thiếu niên trẻ tuổi, lộ ra dáng người cao gầy vai rộng eonhỏ chân dài, thế nhưng với thân thể nhỏ bé này mà muốn giấu người phíasau thì quả thật không được, Hàn Anh đành phải thất vọng thu hồi ánh mắt nhìn Phó Tạ, đoan đoan chánh chánh quỳ gối hành lễ: “Bái kiến Phó Tamca.”
Từ ma ma cũng đi theo tới, đám người Tẩy Xuân cũng quỳ gối hành lễ theo: “Bái kiến cô gia.”
Phó Tạ: “...” Hắn cảm thấy, lúc này Hàn Anh có vẻ là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì không nói ra được.
Mắt phượng của hắn híp lại nhìn Hàn Anh, có chút thất thần.
Phó Tạ nhớ tới thật lâu trước đây hắn tự tay trồng một chậu hoa sơn chixanh biếc, vào một buổi sáng sớm mùa hè bỗng nhiên nở ra một đóa hoatrắng như tuyết toả hương thơm, điềm đạm đáng yêu, còn mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2241152/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.