Mùa thu ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, chiếubóng mờ loang lỗ lên trên người Phó Tạ, dường như vẫn còn khẽ lắc lư.
Hàn Anh ngơ ngác nhìn Phó Tạ, từ mắt phượng như sóng nước mênh mông đếnsống mũi cao thẳng, lại đến bờ môi đỏ tươi, ánh mắt cuối cùng đừng lạibờ môi của hắn.
Phó Tạ bị nàng nhìn đến yết hầu có chút phát khô, khuôn mặt cũng có chút nóng, vội dời đi ánh mắt.
Thấy mặt Phó Tạ đỏ rần, tim Hàn Anh đập nhanh hơn, đưa tay khẽ vuốt bờ môi Phó Tạ.
Phó Tạ bị nàng sờ có chút không chịu nổi, hít sâu một hơi kéo tay HànAnh xuống, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng, như muốn nói cái gì đó,lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ khó có thể nói hết, sau nửa ngày mớinói: “Phải ngoan một chút.”
Thấy hắn như thế, trong lòng Hàn Anh thấy vắng vẻ, sau nửa ngày mới rầurĩ nói: “biết rồi mà...” chia tay lần này, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
Phó Tạ lại nói: “Ta cũng sẽ an bài tốt, muội yên tâm.”
Hàn Anh “Vâng” một tiếng, hai mắt dịu dàng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phó Tạ.
Phó Tạ nhìn vào mắt Hàn Anh: “Ta sẽ viết thư cho muội. Phải nghe lời đó.”
Hàn Anh lại “Vâng” một tiếng, bỗng nhiên nhào vào trong ngực Phó Tạ, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt nóng hổi dán trước ngực Phó Tạ.
Mùi hương trên người Phó Tạ tinh khiết mát lạnh, dễ chịu vô cùng; lồngngực của hắn rắn chắc mạnh mẽ, làm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2241104/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.