Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, Hàn Linh cũng không nằm nữa, nàng xốc áongủ hơi mỏng bằng gấm lên ngồi dậy, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hàn Anh đangđang nhắm mắt dưỡng thần ở đối diện.
Trời chiều màu vàng được bức rèm màu xanh ngăn cách ở bên ngoài, trongxe ngựa ánh sáng dần dần tối xuống, thế nhưng khuôn mặt Hàn Anh vẫngiống như sứ trắng non mềm trắng noãn, mày rậm, mi dài cong vút, mũicao, bờ môi đỏ tươi... ngũ quan của nàng nếu như tách ra, kỳ thực cũngkhông phải đẹp nhất, thế nhưng khi họp lại cùng một chỗ thì lại xinh đẹp như vậy...
Tỷ tỷ đẹp như vậy, cho dù là Hàn Linh cũng không đành lòng nhìn nàng đã bị vấy bẩn...
Hàn Linh cắn cắn bờ môi, nói: “Tỷ tỷ, mẫu thân bà...”
Hàn Anh mở mắt, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Hàn Linh.
Hàn Linh lấy hết dũng khí nói: “Nhị tỷ tỷ, mẫu thân nói để muội theo sát tỷ, còn đặc biệt dặn dò, nói cho dù trên đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, muội cũng phải liên tục đi theo tỷ...”
“Tỷ tỷ muội đẹp như vậy” nàng theo thói quen cắn cắn môi dưới, cảm giácmình tự mình đoán bừa mẫu thân, thật sự là đại nghịch bất đạo, “Muội cảm thấy có lẽ mẫu thân biết rõ trên đường tỷ sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, chúng ta bảo người nhà trước hãy dừng xe ngựa lại...”
Hàn Anh suy nghĩ thêm một chút sẽ hiểu được dụng ý của Phương thị, nếuThôi phủ thật sự nửa đường cướp nàng đi, Phương thị muốn thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2241096/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.