Phó Bình so với Phó An thì cẩn thận hơn một chút, thấy công tử ở bêntrong màn trướng cả buổi không có động tĩnh, liền bảo Phó An đợi ở bênngoài, còn mình thì mò mẫm đi vào, đứng ở ngoài mành rèm thấp giọng nói: “Công tử, xin cho nô tài đi vào bẩm báo.”
Một lúc lâu sau, bên trong màn trướng truyền đến giọng nói lành lạnh của Phó Tạ âm: “Đi vào đi!”
Phó Bình đi vào.
Sau khi đi vào hắn không vội nói chuyện mà quét mắt nhìn một vòng, thấyHàn cô nương đưa tới bốn cái hộp da trâu tinh xảo đậy nắp, nhìn không ra bên trong đựng cái gì, liền hành lễ, cúi đầu bẩm: “Công tử, lúc Hàn cônương xem thư của người, dường như rất không... Rất hài lòng...”
Đôi lông mày thanh tú của Phó Tạ nhíu lại, đôi mắt phượng như sóng nước mênh hông mang theo nghi vấn nhìn hắn.
Phó Bình thấy công tử nhà mình còn chưa thông suốt, liền nhắm mắt nói:“Công tử, thơ người gửi cho Hàn cô nương hình như hơi ngắn...”
Cuối cùng Phó Tạ đã hiểu.
Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Đi ra ngoài đi!” Hắnkhông phải không muốn viết dài, nhưng mấy ngày trước hắn không phải tácchiến thì cũng phải hành quân gấp, thật sự là không có thời gian viếtdài.
Nhưng cho tới bây giờ, nghĩ đến Hàn Anh ngay cả một phong thư cũng không chịu viết cho hắn, trong lòng Phó Tạ cũng có chút trống rỗng, kích động nghĩ rằng sau khi gặp lại Hàn Anh phải hảo hảo giáo huấn nàng một trậnmới được; thế nhưng khi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2241076/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.