Hứa Lập Dương theo Phó Bình và Sấu Đông đi vào hoa viên phía sau Nữ Trinh viện.
Lúc này đang là buổi chiều đầu xuân rất ấm áp, mặt trời chói loá chiếulên phiến lá thuỷ lạp xanh nhạt, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Hứa Lập Dương vừa theo Phó Bình Sấu Đông vòng qua rừng cây thuỷ lạp, liền thấy Hàn Anh đứng bên cạnh bụi cây thuỷ lạp.
Hàn Anh cũng nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt trong suốt trắng noãn đangcười rực rỡ bị ánh mặt trời chiếu lên, taycầm khăn nhẹ nhàng vẫy vẫy với hắn, ra hiệu đi hắn qua.
Hứa Lập Dương thấy tình hình như vậy, sương mù trong lòng dần dần tiêután, trên khuôn mặt thanh tú cũng xao động nổi lên một chút ngại ngùngvui vẻ.
Hàn Anh bước nhẹ nhàng chạy ra đón, đưa tay ngăn cản, ngăn trở Hứa Lập Dương hành lễ: “Lập Dương, có việc gì thế?”
Nàng đi có chút vội, trên trán có mấy hạt mồ hôi óng ánh, lúc này cáchHứa Lập Dương rất gần, Hứa Lập Dương liền ngửi được từ trên người nàngtruyền tới một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, vội vàng không dấu vếtlui về sau một bước, cười nói: “Bẩm thiếu phu nhân, vải Thiên Thủy Bíchcống phẩm của Vân Châu đã đến rồi, hoàng hậu nương nương mệnh lệnh nôtài tặng người sáu cuộn.”
Hàn Anh nghe vậy cười híp mắt: “Thật vậy sao? Thật sự rất đa tạ hoànghậu nương nương!” Thiên Thủy Bích sản lượng không nhiều, hoàng hậu mộtnăm đại khái cũng chỉ có mười cuộn, còn cho nàng sáu cuộn, đây thật làlễ nhẹ tình nghĩa nặng.
Bên má nàng là một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2241007/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.