Phó Tạ từ nhỏ tập võ, nhĩ lực rất tốt, lúc Trần Hi trở lại hắn đã nghetiếng bước chân của Trần Hi truyền đến, nhưng cố ý tiếp tục ôm Hàn Anhhôn môi.
Hắn muốn mượn lần này để Trần Hi biết khó mà lui, không nên ngấp nghé vợ của hắn nữa, cho dù là trong lòng cũng không được, hắn sắp phiền chếtrồi!
Hàn Anh phát hiện Trần Hi vào, mắc cỡ vội vươn tay đẩy Phó Tạ ra, nhưngcả người nàng bị Phó Tạ khống chế, bờ môi cũng bị Phó Tạ dùng sức hôn,căn bản không có cách nào nhúc nhích.
Qua rất lâu, Phó Tạ mới buông Hàn Anh ra.
Mặt của hắn hơi ửng đỏ, ý tứ dường như không tốt lắm nhìn Hàn Anh, mắtphượng sáng lóng lánh, giương mắt nhìn vách tường vải hoạ tiết cánh vesầu màu ngọc bích, chính là không nhìn Hàn Anh.
Khuôn mặt Hàn Anh cũng ửng hồng. Nàng rũ mắt ngồi trên giường gấm, lặnglẽ sờ sờ mặt, cảm thấy nóng nóng. Nàng vòng tay ôm eo Phó Tạ, chôn mặttrước người Phó Tạ, sau nửa ngày mới rầu rĩ nói: “Vừa rồi bị Trần Hithấy...”
Trong lòng Phó Tạ rất thoải mái, hắn vuốt ve đôi má non mềm của HànAnh, nhẹ nhàng nói: “Thấy thì thấy, phi lễ chớ nhìn, là lỗi của hắn,cũng không phải lỗi của chúng ta!”
Hắn xoay người ôm Hàn Anh, đặt trên trên đùi mình, thân thiết xoa nắn một phen.
Hàn Anh bị hắn sờ cả người ngứa ngáy, vừa giãy dụa, vừa cười “ha ha”: “Trời nóng lắm, đừng có sờ!”
Phát hiện Phó Tạ có phản ứng, nàng sợ tới mức không dám nhúc nhích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2240961/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.