Lúc này mưa đã tạnh, trong sân cây quế, bạch dương, hoa hồng, hoa chuốitây cùng các loại cây cối qua trận mưa thu này, tựa hồ cũng trút bỏ đivẻ xanh biếc trơn bóng ngày hè, chỉ để lại sinh mệnh ướt nhẹp ngày càngcách xa màu xanh biếc.
Qua cơn mưa thu ướt nhẹp như vậy, tâm tình Hàn Anh phá lệ tốt hơn, nàngkhoác thêm một kiện áo choàng gấm đỏ, dẫn theo Xuân Ngọc, Tinh Ngọc vàmấy tiểu nha hoàn ra khỏi nhà chính, uốn lượn đi tiền viện.
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ đỏ bừng mắt phượng tỏa sáng, lửa giận lấpđầy suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, lỗ tai ông ông vang lên, sải bước ra khỏi thư phòng đi về hướng nội viện.
Phó Trữ ngây dại, lập tức đứng thẳng tại chỗ không dám động đậy.
Phó Bình trừng Phó Trữ, Phó Tĩnh Phó Nghĩa cùng một chỗ mang theo bọn sai vặt đuổi theo.
Bọn họ khuyên nhưng lại không dám khuyên, chỉ có thể thử thăm dò theo sát.
Trần Hi đứng yên một lát, tâm niệm cấp chuyển —— Hàn Anh mảnh mai ôn nhu như vậy, sao có thể với Thôi Kỳ? Nhất định là kế phản gián của Thôi Kỳ, Phó Tạ không thể oan uổng Hàn Anh —— hắn vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Phó Tạ mới vừa đi tới bên trong cửa viện, xa xa liền thấy Hàn Anh đầucài trâm hoa vàng khoác áo choàng màu đỏ đứng trong nội viện ngắm hoacúc bên bờ hồ, dường như trên cổ tay trắng tuyết như ngọc của nàng lộ ra vòng tay bích tỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2240943/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.