Mặc dù miệng nói không muốn rời giường nhưng Từ Xán Xán vẫn cắn răng ngồidậy, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, trên thực tế nàng chỉ có thểthích ứng với thế giới này. Bởi vì trời còn chưa sáng, trong phòng vẫnđốt nến, làm cho toàn bộ phòng ngủ như được phủ lên một lớp vải mỏng.Bích Vân nhanh nhẹn cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày của Từ Xán Xán đến, để Tiểu Hương hầu hạ Từ Xán Xán mặc quần áo, còn mình đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm rửa mặt. Từ Xán Xán nhanh chóng mặc xong áo trong màu trắng. Nàng mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài vẫn mờ tối, cây tùng trong viện chìmtrong sương mù buổi sáng, thoạt nhìn cũng không rõ ràng.
Không hiểu sao nàng lại nhớ tới một câu thơ “Hoa phi hoa vụ phi vụ, dạbán lai thiên minh khứ” (1),trong lòng cảm thấy phiền muộn. Rửa mặtxong, trời đã tờ mờ sáng, tất cả mọi thứ trong viện dần dần trở nên rõràng. Từ Xán Xán bảo Tiểu Hương chờ ngoài gian sáng, thấy đám người đạinương đến thì thông báo cho mình.
Tiểu Hương nghe lời chờ ngoài gian sáng, Bích Vân và Từ Xán Xán ở trongphòng ngủ. Từ Xán Xán muốn thử bản lĩnh trang điểm của Bích Vân, bènngồi trước bàn trang điểm, mặc cho Bích Vân xử lý. Bích Vân lau sạchtay, mở hộp trang điểm của Từ Xán Xán ra, nhìn son phấn bên trong, chỉthấy nước hương, son và bút chì. Nàng nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Từ Xán Xán, hiểu được nguyên nhân trong hộp trang điểm không có phấntrắng — Căn bản Từ Xán Xán không cần phải dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-do-hau/1967358/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.