Khi Từ Đình Hòa tới Đông Lâm tự liền trực tiếp gặp Từ lão thái thái.
Màn đêm phủ xuống từ lâu, bầu trời không có ánh trăng nhưng đầy saotrông như những viên minh châu tô điểm trên nhung lụa màu xanh đậm, rựcrỡ mỹ lệ. Trong phòng có đặt một chiếc ghế dựa bằng trúc, Bích Vân bèndời chiếc ghế dựa đến chỗ ánh sáng sát cạnh cửa cho Từ Xán Xán nằm trênđó nghỉ tạm. Mành treo trên cửa được cuốn lên, Từ Xán Xán nhìn bầu trờiđầy ánh sao sáng ngời, nhớ lại kiếp trước. Khi đó mặc dù nàng lớn lên ởngoại thành, nhưng chỉ thường thấy mấy vì sao thưa thớt chứ chưa từngthấy bầu trời đầy sao như thế này. Khói bụi đã phá hủy tất cả sự trongtrẻo ban đầu từ lâu. Sau khi chuyển kiếp, Từ Xán Xán chưa bao giờ suynghĩ chuyện của kiếp trước, bởi vì ký ức kiếp trước không có một chút ấm áp, thỉnh thoảng nhớ tới, đều là những thứ lạnh lẽo không chịu nổi. Đời này nàng vẫn cảm thấy mình rất may mắn vì có cha mẹ yêu thương, đệ đệnhu thuận. Nhưng hiện tại nàng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo giống nhưkiếp trước. Khi nàng gặp nạn, thân tổ mẫu của nàng ngồi trong xe khôngchịu cứu viện, Từ Sâm cũng chỉ lo cứu Từ Nghi Đồng mà vứt bỏ nàng. Tráilại chỉ có Phó Dư Sâm mới có duyên gặp mặt mấy lần lại ra tay cứu nàng.Từ Xán Xán đoán được là Phó Dư Sâm qua đôi mắt phượng quen thuộc. Nàngnghĩ chắc chắn đó là Phó Dư Sâm.
Phía sau Đông Lâm tự có một con sông lớn, gió trên sông thổi tới xua đinắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-do-hau/1967332/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.