Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt nhìn thấy Phó Dư Sâm, Từ Xán Xán lập tức quên nghi vấn và thương tâm trong lòng, đứng dậy bật dậy, trông mong nhìn Phó Dư Sâm.

Sắc mặt Phó Dư Sâm tái nhợt, máu bắn tung tóe trên hai má và kim giáp trên người, máu ở trường đao bên hông nhỏ xuống từng giọt, ánh mắt đang nhìn Từ Xán Xán.

Tâm Từ Xán Xán lập tức chìm xuống, vội nhào tới, giọng nói run run: "Phó Dư Sâm, chàng có bị thương không ?" Đến giờ phút này, nàng mới chắc chắn biết đây không phải là một cuộc tranh giành tình nhân dẫn đến sự kiện màu hồng phấn, mà làmột cuộc đấu tranh chính trị một mất một còn.

Phó Dư Sâm giơ tay định ôm nàng, lại thấy vết máu trên tay mình, rút tay trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Xán Xán, thấp giọng nói: "Ta không có bị thương, ta chỉ lo lắng nàng. hiện tình huống bên ngoài phức tạp, ta sai người canh giữ ở bên ngoài Từ phủ, nàng phải ở chỗ này chờ ta đón nàng!"

Dứt lời, hắn xoay người muốn ra ngoài, Từ Xán Xán vội theo ra, vẫn theo tới ngoài cửa.

Bích Vân dẫn theo hai nha hoàn cũng đi theo.

Đến bên ngoài, Từ Xán Xán lại ngây dại.

Ngọc Minh, Phó Liễu, Hàn Thủy được nàng phái ra ngoài tìm hiểu tin tức cùng mười mấy thị vệ dắt ngựa đứng trong sân, đềumột thân đầy máu, đứng trong sân chờ Phó Dư Sâm.

Thấy Từ Xán Xán đi ra, Ngọc Minh cười hì hì chắp tay hành lễ: "Ngọc Minh tham kiến vương phi!"

Từ Xán Xán nhìn miệng vết thương dữ tợn trên mặt Ngọc Minh, tay giấu ở ống tay áo nắm thành quyền —— thì ra tình thế nghiêm trọng đến như vậy!

Nàng vì bản thân ngây thơ mà cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể hết sức sửa chửa.

Từ Xán Xán đoan chính uốn gối hành lễ về phía đám người Phó Liễu: "Vương gia xin nhờ các ngươi!"

Đám người Ngọc Minh, Phó Liễu và Hàn Thủy nhận ủng hộ lớn, lúc này đáp lễ: "Vương phi yên tâm, thuộc hạ thề sống chết bảo hộ vương gia!"

Lúc này, Từ Nghi Bằng dẫn theo một đám gia đinh cầm đao thương chạy tới, lớn tiếng nói: "Xin hãy cho ta theo vương gia diệt trừ gian thần!"

Phó Dư Sâm liền nói ngay: "Đại ca bảo vệ tốt gia viên, đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất với Phó Mỗ rồi!"

Lồng ngực Từ Nghi Bằng phập phồng, ánh mắt lóe sáng nhìn Phó Dư Sâm. hắn cùng mọi người giống nhau, không nghĩ tới trận sự kiện màu hồng phấn này phát triển trở thành một hồi binh biến, Thư Liên Vân lại ngốc đến nỗi mang theo bốn ngàn nhân mã trước bao vây Định quốc công phủ, lại vây công Hoàng Thành, sau khi bị cấm quân Phó Dư Sâm chỉ huy đánh tan lại bắt đầu lẻn trốn trong thành bắt đầu giết chóc!

Phó Dư Sâm quay đầu nhìn Từ Xán Xán, thế này mới lên ngựa.

Mọi người theo hắn cưỡi ngựa qua sân Từ phủ chạy nhanh đi.

Lưng thẳng tắp Từ Xán Xán đứng đó, nhìn Phó Dư Sâm biến mất ở trong mưa tuyết.

Bích Vân tiến lên, đỡ nàng, lại không nói gì.

Từ Nghi Bằng đi lên phía trước, hướng Từ Xán Xán chắp tay, xoay người mang theo gia đinh cầm vũ khí chạy đến đại môn.

Lúc mới bắt đầu sự kiện, nhìn Từ Xán Xán yên lặng rơi lệ, trong lòng hắn cũng có chút hoảng sợ ——một nữ hài tử mảnh mai như vậy, có thể trở thành một quốc gia chi mẫu tương lai của Đại Lương sao?

Bây giờ Từ Xán Xán, sau khi thấy Phó Dư Sâm, lập tức không còn nước mắt, giơ cai sống lưng, bình tĩnh đưa trượng phu xông tới chỗ nguy hiểm, cho hắn sự tin tưởng —— Xán Xán có thể trưởng thành! Từ thị bộ tộc có hi vọng!

Lúc này, Từ Hàn thị, Từ vương thị và Thôi thị cũng tới.

Trong đầu Từ Xán Xán một mảnh rõ ràng, nàng nhìn Từ Hàn thị, nói: "Đại nương, hôm nay đã an trí xong nhóm nữ khách chưa?"

Từ Hàn thị vội quỳ gối nói: "Bẩm vương phi, thiếp thân đã an trí nữ quyến phân biệt ở Thanh Tâm viện, viện Xuân Huy và viện Liên Hương, Tần ma ma cùng các nha hoàn hầu hạ!"

Từ Xán Xán nhìn Đổng ma ma và Doãn ma ma theo sát mình, sau đó nói: "Để Tần ma ma chuyên hầu hạ nữ quyến ở viện Thanh Tâm, Doãn ma ma dẫn theo bốn nha hoàn chăm non viện Liên Hương, còn viện Xuân Huy để Đổng ma ma mang bốn nha hoàn đi săn sóc!"

Đổng ma ma và Doãn ma ma đứng dậy, tự chọn bốn nha hoàn, hành lễ với Từ Xán Xán, rồi đi đến viện phụ trách.

Từ Xán Xán nhìn Từ Hàn thị, nói: " Từ đại nương hãy phái người an trí phòng bếp nội viện, bưng trà, đổ nước, đưa cơm; mẫu thân đi chăm sóc lão thái thái, chúng ta ít nhất không thể để nội viện rối loạn!"

Từ Hàn thị và Từ vương thị đáp "Vâng", mang theo vài nha hoàn đi sắp xếp.

Từ Xán Xán bố trí xong, thế này mới phát hiện Thôi thị cũng đi theo mình, vội hỏi: "Đại tẩu theo ta vào trong nghỉ đi!"

Bích Vân mang theo Phấn Y, Hôi Tuệ, Hồng Lăng và nha hoàn Ngọc Thu của Thôi thị theo Từ Xán Xán và Thôi thị, đoàn người đi đến viện Xuân Huy.

Từ Xán Xán và Thôi thị vào nhà chính viện Xuân Huy, đỡ Thôi thị ngồi xuống tháp, sai Bích Vân bưng cho Thôi thị và mẫu thân đang ở với lão thái thái ở phòng ngủ hai chén nước sôi ấm, còn mình một ly trà xanh, muốn uống chút trà để bình tĩnh lại.

Bích Vân bưng cái chén đưa cho Thôi thị, nhưng hai tay Thôi thị run run, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống, may mắn tay mắt Bích Vân lanh lẹ tiếp được, nhưng mà nước trong chén đổ hơn phân nửa.

Sắc mặt Thôi thị tái nhợt, dựa trên người Từ Xán Xán có chút phát run. Vốn dĩ nàng còn an ủi Từ Xán Xán, nhưng sự kiện chuyển biến đột ngột, nàng cũng sợ hãi, thấp giọng hỏi Từ Xán Xán: "Nếu Thư thị cướp lấy kinh thành, chúng ta có thể haykhông đều phải —— "

Từ Xán Xán biết Thôi thị khẩn trương, liền đưa tay cầm tay nàng, ôn nhu an ủi nói: "Đại tẩu không cần phải gấp gáp, có nhà của ta... Vương gia, nhất định sẽ không có việc gì!"

Thôi thị thấy nàng còn nhỏ tuổi lại trấn định như thế, liền nghĩ Từ Xán Xán nhất định biết tin tốt từ Thanh thân vương, cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Sau khi trấn an Thôi thị, Từ Xán Xán tiếp nhận chén trà ngồi trên tháp chậm rãi uống trà. Nàng biết Phó Dư Sâm ở trong thành ngoài thành đều có quân đội, trong thành là binh lính Ngọc Minh và Phó Liễu mang về, ngoài thành là cấm quân thuộc đội Trác Sam, sớm muộn gì nhất định sẽ bình định phản loạn Thư Liên Vân.

Bởi vậy, cho dù tính cách Phó Dư Sâm biến hoá kỳ lạ, nàng không biết tâm tư của Phó Dư Sâm, nhưng Từ Xán Xán tin tưởng Phó Dư Sâm chắc chắn sẽ thắng.

Đối với nàng mà nói, chỉ cần Phó Dư Sâm không quá trớn, cho dù làm cái gì nàng cũng có thể chấp nhận!

Nay trong kinh đại biến, cho dù như thế nào, nếu nàng ở Từ phủ vậy nàng phải đè ép những chuyện xảy ra.

Từ lão thái thái vốn dĩ nghe người ta nói là phu quân của tôn nữ làm chuyện gì không nên thân, cảm thấy mất mặt liền lấy cớ chóng mặt đẻ trở về phòng ngủ nằm, sau lại biết kinh thành binh biến, lại nằm trong phòng ngủ không chịu ra ngoài.

Nghe Từ Xán Xán bên ngoài trấn an Thôi thị, Từ lão thái thái nằm trên giường phòng ngủ lớn tiếng nói: "Đều ngươi nha đầu chết tiệt này làm phiền cả nhà chúng ta! Ngươi đi đi! đi đi!"

Từ vương thị khuyên bảo bà, Từ lão thái thái ngay cả Từ vương thị cũng mắng.

Thôi thị thấy lão thái thái không hiểu chuyện như thế, đang muốn đứng dậy đi khuyên nhủ, lại bị Từ Xán Xán kéo lại.

Từ Xán Xán mỉm cười: "một chút việc nhỏ, để Bích Vân đi xử lý!" Nàng phát hiện Bích Vân rất có thiên phú trong việc xử lý phương diện nữ quyến này.

Bích Vân nghe vậy trong lòng vui vẻ, quỳ gối đáp "Vâng", liền vào phòng ngủ Từ lão thái thái. Nàng vốn dĩ rất sợ sau chuyện này vương phi không tín nhiệm mình nữa, thấy nàng còn coi trọng mình, trong lòng không khỏi vui mừng.

không lâu sau, Bích Vân liền đi ra, hồi báo Từ Xán Xán nói: "Bẩm vương phi, lão thái thái có chút mệt mỏi, nô tỳ xoa bóp cho bà ta vài cái, lão thái thái đang ngủ."

Từ Xán Xán hiểu được Bích Vân làm lão thái thái hôn mê giống như làm Từ Nghi Liên, khẽ gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.

Lúc này, Thư Liên Vân máu me khắp người cùng ước chừng hơn hai trăm tàn binh bại tướng bị chặn ở trong con hẻm nhỏphía đông Từ phủ, Ngọc Minh dẫn theo binh lính ngăn chặn đầu ngõ nhỏ, Phó Liễu và Hàn Thủy mang theo thị vệ chặn ở tại cuối ngõ nhỏ.

Thư Liên Vân đã thành chó cùng rứt giậu.

Ông ta ngồi trên lưng ngựa, kéo trường đao, còn đang suy nghĩ bản thân làm sao có thể rơi xuống loại tình trạng này trong vòng một ngày.

Thư Liên Vân nhớ rõ nguyên nhân sự tình là do theo gã sai vặt Uẩn Chi chạy trở về, nói Thanh thân vương đánh chết Uẩn Chi, mà trong lúc ông phẫn nộ thương tâm, bỗng nhiên có một ý tưởng —— lợi dụng cơ hội vây quanh đại Tướng Quốc Tự, giết chết Phó Dư Sâm.

Nhưng bên trong Tướng Quốc Tự không có Phó Dư Sâm.

Vây công phủ Định Quốc Công, lại bị Phó Vân Chương mang thị vệ ngăn cản.

Lúc này, ông ta nghĩ tới hiệp thiên tử lấy làm chư hầu —— thị vệ hoàng cung cùng lắm mấy trăm người, ông muốn thừa dịp loạn tấn công vào cửa Tây Hoa, bắt giữ Vĩnh An đế!

Bởi vậy, Thư Liên Vân dẫn theo gia đinh võ trang đầy đủ, đi đường tắt tấn công cửa Tây Hoa.

Phản loạn Thư thị như vậy mở màn bắt đầu.

Ông chẳng thể nghĩ tới, Phó Dư Sâm lại mang theo nhân mã xuất hiện ở trong cửa Tây Hoa.

Kế tiếp đó, một đường đánh một đường trốn, rốt cục chạy trốn tới nơi này, bị người của Phó Dư Sâm bao vây.

Thư Liên Vân rút trường kiếm ra để trên cổ mình, nhắm hai mắt lại.

Ông nghĩ tới trăm năm môn phiệt Thư thị bởi vì bản thân ngu xuẩn mà ngã xuống, nghĩ tới mẫu thân và thê tử trong phủ, nghĩ tới hoàng hậu cố thủ trong cung...

tuy rằng Thư thị xuất thân võ tướng, nhưng Thư Liên Vân đã không còn khí phách của một võ tướng—— ông không dám chết!

Lúc này, Phó Liễu và Hàn Thủy dẫn theo nhân mã vọt lên, mà chỗ Ngọc Minh cũng bắt đầu xôn xao, tiếng kêu thảm thiếtkhông dứt bên tai.

Thư Liên Vân mở to mắt, nhìn chằm chằm Hàn Thủy gần trong gang tấc, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, theo bản năng giơ trường kiếm trong tay lên, vừa muốn mở miệng, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, yết hầu ông xuất hiện một đường máu.

Sau đó, Thư Liên Vân đầu người rơi xuống đất.

Phó Liễu nhìn chằm chằm Hàn Thủy, liền dẫn thị vệ xông lên bọn phản quân xung phong cuối cùng—— vương gia nói, tốt nhất không cần lưu lại người sống!

Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại người chết, Hàn Thủy đưa ra yêu cầu phải về Từ phủ bảo vệ vương phi, Ngọc Minh dẫn nhân mã rời đi, vây quanh Thư phủ.

Mà Phó Liễu theo Phó Dư Sâm từ cửa Tây Hoa tiến cung yết kiến Vĩnh An đế.

Lúc này đêm đã khuya.

Vĩnh An đế mang bệnh ngược lại gặp biến không sợ hãi, ông ta ngồi ở Sùng Chính Điện với Hoàng Lang và Từ Thuận Hòa, cùng đợi tin tốt Phó Dư Sâm bình định phản loạn Thư thị truyền đến.

Vĩnh An đế tin tưởng Phó Dư Sâm nhất định sẽ bình định phản loạn Thư thị.

Cấm quân trong thành sớm bị Phó Dư Sâm nắm giữ, quân đóng ở Đại doanh Thành Đông cũng là của Phó Dư Sâm, Vĩnh An đế thật sự không nghĩ ra vì sao Thư Liên Vân muốn tạo phản.

Ít nhất ông có thể làm chứng, Phó Dư Sâm từ giờ ngọ đã ở trong cung với ông, không có khả năng có thuật chạy đến Đại Tướng Quốc Tự tranh giành giết người!

Phó Dư Sâm từng bước một đến Sùng Chính Điện, quỳ xuống trước ngự tháp của Vĩnh An đế, giọng nói mỏi mệt: "Hoàng bá phụ, chất nhi không có nhục sứ mệnh!"

Vĩnh An đế nhìn Phó Dư Sâm.

Mặt tay Phó Dư Sâm không trắng, cho nên vết máu trên mặt càng thêm rõ ràng, hắn không có mang vũ khí, nhưng sát khí kia phả vào mặt.

Vĩnh An đế rũ mắt xuống, nói: "Ngươi sớm là con nối dõi của ta, sao lại còn gọi ta hoàng bá phụ?"

Phó Dư Sâm biết nghe lời, ngẩng đầu nhìn Vĩnh An đế, mắt phượng tràn đầy ngưỡng mộ, giọng run run: "Phụ hoàng!"

Khóe miệng Vĩnh An đế nở nụ cười, ngoắc Phó Dư Sâm đi qua: "A Sâm, lại đây đi!"

Hai phụ tử mới sinh ra ngồi trên ngự tháp thấp giọng nói chuyện.

Kết quả cuối cùng là giam cầm Thư hoàng hậu, chém đầu cả nhà Thư gia.

Ban đêm giờ tý, cấm quân Đại doanh thành đông xuất hiện ở tất cả ngõ lớn nhỏ của Khai Phong phủ, chở thi thể đi; Khai Phong phủ phủ doãn Dương Thế Hạo chỉ huy nha dịch, từng bước kiểm tra, xóa bỏ các nơi có vết máu trên đường.

Sau khi hừng đông, dân chúng nhìn thấy một kinh thành sạch sẽ.

một ngày này nhất định được ghi tạc vào lịch sử Đại Lương—— Thư thị tạo phản, Thanh thân vương bình định.

Mà ngày lâm triều hôm sau sắp chấm dứt, Vĩnh An đế để Hoàng Lang tuyên đọc chiếu thư: "Đông cung hư vị lâu ngày, trẫm nghĩ đến mà lo lắng. Thái tử không lập, họa thục đại yên. Thanh thân vương Phó Dư Sâm, vì là tôn thất độc tự, thiên ý tương ứng, tư khác tuân sơ chiếu, tái kê điển lễ, phủ thuận dư tình, cẩn cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc, thụ lấy sách bảo, lập vì hoàng thái tử, chính vị Đông Cung, lấy thừa vạn năm chi thống. Trẫm bệnh đã lâu, tư một ngày vạn cơ không thể lâu khoáng, tư mệnh hoàng thái tử nắm tỷ thăng Quốc Khánh điện, quy trình thứ chính, phủ quân giam quốc. Bách quan sở tấu việc, giai khải hoàng thái tử quyết."

Tuyên bố lập Thanh thân vương Phó Dư Sâm làm Hoàng Thái Tử, chọn ngày lành tháng tốt cử hành sắc lập nghi thức Thái tử.

Bách quan trầm mặc một lát, sơn hô vạn tuế.

Ngọc Minh nhận được Phó Liễu truyền dụ lệnh Phó Dư Sâm—— đi Từ phủ tiếp vương phi hồi Quốc Công phủ.

Sau khi dẫn mẫu thân trở về Trúc Thanh viện, Từ Xán Xán mới biết được hôm qua kinh thành đại loạn, sáu vị Phó cô nương mang theo người nhà trở về Quốc Công phủ tránh nạn.

Từ Xán Xán trước dàn xếp mẫu thân ở phòng sinh hoạt nghỉ tạm, sai người đi bẩm công công Phó Vân Chương, còn mình bắt đầu xử lý gia vụ trong Quốc công phủ, dàn xếp họ hàng đến đây tránh nạn.

Chờ Quốc Công phủ hết thẩy thỏa đáng, đã nhanh đến giữa trưa, mà lúc này Thính Vũ mang về tin tức tốt.

Từ Xán Xán ngây ngẩn cả người: Phó Dư Sâm là hoàng thái tử?

Đoạn chiếu thư mình không biết sửa sao cho dễ hiểu. mấy bạn thông cảm cho mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.