Lúc này, hai người Từ Xán Xán và Phó Dư Sâm đang náo loạn ở nội viện và tiền viện, người theo chân bọn họ đã sớm lui xuống, chung quanh một người cũng không có nên Từ Xán Xán mới càng gan lớn làm càn.
Phó Dư Sâm một khi quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, mặc cho Từ Xán Xán có quấn hắn, hắn cũng không thay đổi chủ ý, dứt khoát cõng Từ Xán Xán xoay người về phía sau chính thất.
Người hầu hạ dưới hành lang và phòng trong nhà chính thấy vương gia cõng vương phi đến đây, không khỏi cúi đầu không dám nhìn.
Phó Dư Sâm cõng Từ Xán Xán vào phòng ngủ, thấp giọng nói: "Nàng còn không chịu xuống!"
Từ Xán Xán nằm trên lưng hắn không nói gì, ánh mắt dán bên gáy Phó Dư Sâm.
Phó Dư Sâm rất nhanh cảm giác được chất lỏng ấm áp cọ trên da thịt hắn.
Từ Xán Xán chỉ nghĩ đến cảnh tượng Phó Dư Sâm bệnh nặng rồi ngã xuống, nước mắt lập tức chảy xuống.
Nàng cọ mắt lên gáy Phó Dư Sâm, để nước mắt chảy ra rơi trên gáy hắn, một lát sau bắt đầu khàn giọng kể ra: "Bởi vì chàng muốn từng bước trèo lên cao, để thân phận của thiếp cũng lên cao, không biết có bao nhiêu người trông mong thiếp chết rồi cho khuê nữ của họ nhảy vào vị trí của thiếp, nhưng thiếp ngốc như vậy, lại không có thế lực nhà mẹ đẻ, nếu chàng xuất binh, bỏ thiếp lại một mình, thiếp không biết có thể sống được bao lâu..."
Dứt lời, nàng để mắt mình dán đến lỗ tai Phó Dư Sâm, tiếp tục yên lặng rơi lệ.
Người Phó Dư Sâm đã sớm ngây dại, ngơ ngác cõng Từ Xán Xán đứng trước cửa sổ ở phòng ngủ, ánh mắt nhìn về phía song cửa sổ được khắc hoa văn tinh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-do-hau/1967064/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.